Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1483 - Chương 1483: Hoang Phí Rồi, Hoang Phí Rồi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1483: Hoang phí rồi, hoang phí rồi

“Đệt! Tiểu tử nhà ngươi còn dám chơi trò ăn vạ với lão tử? Không biết lão tử là ông tổ của trò này à? Hửm? Ngươi nói đến đám khói đen kia hả?”

Tả Tiểu Đa trả lời với vẻ khổ não: “Trong sơn mạch bên kia có một sơn động di tích, bên trong có một bình khói độc như thế này, cũng không biết là do ai để lại. Lúc trước ta thử qua một lần, hiệu quả cũng được, vốn dĩ còn muốn ra chiến trường kiếm lời một phen, kết quả các ngươi dẫn đến nhiều sói như vậy, ta không còn cách nào khác đành phải dùng. Này thì tốt rồi, thoáng cái chẳng còn gì cả, uổng phí hàng tốt như vậy. Nếu thứ này mà dùng trên chiến trường, không biết phải thu được bao nhiêu quân công.”

Tả Tiểu Đa thở dài một hơi: “Ta nói cho tiểu tử nhà ngươi biết, tổn thất này ngươi phải bồi thường, ngươi không bồi thường ta sẽ đi tìm vợ ngươi bồi...”

Long Vũ Sinh đỏ mặt tía tai: “Để vợ ta bồi thường cũng được, nhưng không thể lấy vợ ta để bồi thường.”

Tả Tiểu Đa đen mặt: “Cút!”

Đám người đều đột nhiên tỉnh ra, hóa ra là như vậy.

Bọn họ đều nói cả đời này chưa từng gặp thứ gì đáng sợ như vậy, hơn nữa còn không có bất cứ ghi chép liên quan nào.

Hóa ra là tìm được ở trong này.

Đây nhất định là thứ đồ tà tính do tiền bối Yêu tộc chế tạo ra, không ngờ lại độc ác như vậy, nếu như trước đây bọn họ là đại lục chủ trước đây…

Chẳng qua, Tả Tiểu Đa cứu đám người bọn họ mà bọn họ lại hại người ta mất đi bảo bối lợi hại như thế, quả thực là hổ thẹn trong lòng.

Đặc biệt là hai người Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú, hai người họ lần này không những không cảm thấy Tả Tiểu Đa là người sai, mà còn cảm thấy mắc nợ hắn.

Thứ tốt như vậy nếu đặt trên chiến trường...

Ôi, lãng phí quá lãng phí quá, Tả Tiểu Đa quá hoang phí rồi.

Tả Tiểu Đa rầu rĩ thở dài, nhìn mặt đất trước mắt chi chít xác sói, vô cùng buồn bực nói: “Thịt sói này cũng chẳng có gì ngon, dựa vào đống nội đan và da sói chẳng mấy hoàn chỉnh này thật không biết có thể bù đắp tổn thất của ta hay không đây. Ôi, lần này thật là, kỳ ngộ tốt như vậy thế mà lại cứ thế lãng phí.”

Chu Vân Thanh đứng dậy nói: “Tả huynh, ngươi yên tâm, sao có thể khiến cho ngươi thiệt thòi được. Nào các bạn học, chúng ta cùng nhau động thủ, lột da sói lấy nội đan cho lớp trưởng Tả coi như bồi thường đi.”

“Lớp trưởng Tả, ngày sau nếu có thành tựu, chúng ta nhất định báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay.”

Tả Tiểu Đa cau mày nói: “Các ngươi đang làm gì vậy? Đống nội đan và da sói này sao có thể đưa hết cho ta được? Đây là sự nỗ lực chung của mọi người, là thành quả mà chúng ta cùng nhau giành lấy được, đều đưa cho ta hết không hợp lý lắm. Không được, vừa nãy ta đùa thôi, ta không có ý đó đâu.”

Chu Vân Thanh nắm tay hắn: “Tả huynh không cần khách khí, nếu không có ngươi chúng ta đã sớm chôn thân trong bụng sói rồi. Lui một vạn bước mà nói, nhiều sói như vậy, trong đó 99% là do ngươi giết, chúng ta có mặt mũi nào mà lấy?”

“Nhất định phải nhận lấy. Tả huynh, đừng khiến trong lòng chúng ta càng thêm áy náy và khó chịu.” Chu Vân Thanh nói.

“Thế này, thế này không tốt lắm đâu.” Tả Tiểu Đa đầy vẻ khó xử.

“Có gì mà không tốt, đây vốn là điều đương nhiên.” Chu Vân Thanh nhìn các bạn học nói: “Các ngươi nói xem có đúng hay không?”

“Đúng vậy, những thứ này căn bản còn không thể đền đáp một phần vạn ân tình của Tả huynh.”

“Ôi chao.”

Tả Tiểu Đa đầy vẻ ngại ngùng, gãi đầu thật thà nói: “Mọi người đều là bạn học, là bạn tốt, là anh em tốt, nói năng khách khí như vậy thật là... Thôi được, ta nhận những thứ này, nếu có bạn học nào cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ ta để lấy.”

“Đa tạ tả huynh.”

“Khách khí rồi khách khí rồi.”

“Nào nào nào, mọi người chung tay làm việc, xong sớm nghỉ sớm.”

Dứt lời, Chu Vân Thanh dẫn người đi làm việc.

“Tả lão đại uy vũ!” Long Vũ Sinh nịnh hót giơ ngón cái.

Tả Tiểu Đa liếc hắn một cái, nói: “Bớt dùng trò này với ta, lúc ở bên ngoài là ai nói muốn tìm ta luận bàn? Ta thấy hiện tại là thời cơ tốt, đợi lát nữa thương thế của ngươi lành rồi, chúng ta bắt đầu luận bàn đi. Ngươi có thể gọi thêm Tú Nhi đến giúp, ta không để ý đâu.”

“Nhưng mà ta để ý! Không đúng, là “ai” nói muốn luận bàn với ngươi, không phải là ta.”

Long Vũ Sinh lắc đầu như trống bỏi: “Ta chưa từng nói vậy. Tuyệt đối chưa từng nói! Đó là Dư Mạc Ngôn nói.”

“Chưa từng nói?”

“Thật sự chưa từng nói!”

“Chẳng lẽ ta nghe nhầm?”

“Khẳng định là lão đại nghe nhầm rồi, tiểu đệ luôn trung thành và tận tâm với ngài, sao có thể khiêu chiến quyền uy của ngài chứ?”

Long Vũ Sinh ân cần bóp vai cho Tả Tiểu Đa: “Lão đại vất vả rồi, ta xoa bóp cho ngài.”

“Ừm, vậy còn được. Bên trái, sang trái một chút, mạnh tay lên, đúng, sang phải, lên trên một chút, bên dưới,...”

Tả Tiểu Đa thích ý lắc cổ hưởng thụ sự phục vụ đến từ người nào đó.

“Lớp trưởng Tả.” Mạnh Trường Quân lo lắng chạy tới: “Ngươi đến xem Phiêu Phiêu đi, nàng bị thương rất nặng.”

Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi mang Chân Phiêu Phiêu vào sơn động, đến hiện tại vẫn chưa thấy ra.

“Được.”

Tả Tiểu Đa nghe vậy thì giật mình đứng dậy.

Vừa nãy mọi người xì xào bàn tán chuyện lần này đều tràn đầy kính phục Chân Phiêu Phiêu, Tả Tiểu Đa cũng có hơi chút xúc động.

Không nghĩ tới cô gái xưa nay yêu kiều, nay lại đột nhiên phô bày ra một mặt kiên cường khí khái như vậy.

Nếu như không gặp chuyện thì sẽ không bức ra được một mặt ẩn tàng khác của con người.

Nhưng mà trên người Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi đều mang theo rất nhiều linh dược mà mình vứt lại, trong đó không hề thiếu thánh dược chữa thương, chỉ cần còn một hơi thở cũng có thể cứu về một mạng, sao lại vẫn chưa chuyển biến tốt được chứ?

Tả Tiểu Đa nhẹ chân nhẹ tay tiến vào trong động, khẽ giọng hỏi: “Tú Nhi, ta có thể vào không? Phiêu Phiêu thế nào rồi?”

Câu này nhất định phải hỏi, dù sao thì con gái bị thương, có lẽ có bộ phận nào đó không tiện cho con trai nhìn.

“Vào đi.” Vạn Lý Tú vội vàng trả lời.

Tả Tiểu Đa bước vào trong.

Mạnh Trường Quân, Hách Hán lo lắng đứng đợi ở trước cửa.

“Tình trạng của Phiêu Phiêu rất tệ.”

Bình Luận (0)
Comment