Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1484 - Chương 1484: Tả Tiểu Đa Thì Có Gì Tốt?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1484: Tả Tiểu Đa thì có gì tốt?

Cao Xảo Nhi nói với Tả Tiểu Đa: “Nàng lúc trước miễn cưỡng chống trả Lang vương, tiêu hao hết 99% nguyên khí của bản thân, dư chấn trùng kích toàn bộ đánh lên người, ngoài mất vô cùng nhiều máu, xương trước ngực sau lưng còn gãy thành mấy đoạn, ngũ tạng đều bị tổn hại... Điều kiện hiện tại căn bản là không có cách nào cứu chữa. Ta đã cho nàng uống Sinh Linh thủy rồi, nhưng cũng chỉ có thể bù đắp một chút sinh mệnh nguyên khí, hiện tại thân thể của nàng hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn sự xói mòn của sinh mệnh nguyên khí. Ta không nghĩ ra cách nào để cứu chữa.”

Tả Tiểu Đa nghe vậy thì bị dọa hết hồn, lại quan sát một chút Chân Phiêu Phiêu hơi thở yếu ớt đang nằm dưới đất, sinh mệnh lực quả nhiên đang không ngừng xói mòn, tuy chỉ nhìn qua nhưng bất kể là Vọng Khí thuật hay tướng pháp thần thông đều nói cho Tả Tiểu Đa rằng nữ tử này sắp không giữ được rồi.

Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi: “Hai người ra ngoài trước đi, ta dùng bí pháp cứu nàng.”

“Được.”

Vạn Lý Tú và Cao Xảo Nhi đều vô cùng tín nhiệm Tả Tiểu Đa, nghe vậy không hề lưỡng lự mà đi ra ngoài.

“Sao các ngươi lại đi ra rồi?”

Mạnh Trường Quân lo lắng hỏi: “Tình hình của Phiêu Phiêu thế nào rồi?”

“Tình hình rất tệ. Tả Tiểu Đa sẽ thi triển bí pháp để cứu chữa.”

Cao Xảo Nhi nói: “Các ngươi đừng làm ồn, hiện tại cần hoàn cảnh yên tĩnh.”

Nhìn mọi người có xu thế hỗn loạn do quan tâm tắc loạn, Cao Xảo Nhi quyết đoán, trực tiếp nghiêm khắc ngăn chặn: “Toàn bộ đều im lặng cho ta! Quấy rầy đến việc cứu chữa của lớp trưởng Tả khiến Phiêu Phiêu xảy ra chuyện, thì các người mới vừa lòng hả? Tất cả ngồi xuống! Nếu không thì đi làm việc! Cút xa ra!”

Ngừng lại một chút rồi lại nói: “Vì sao chỉ có người bên Cao Võ Vân Đoan người ta làm việc, người bên Cao Võ Tiềm Long chúng ta thì từng người một đều ngồi hưởng thành quả? Còn không đi làm việc đi!”

Vô cùng cường thế đuổi mọi người đi làm việc..

Mạnh Trường Quân và Hách Hán tuy rằng nóng ruột nóng gan nhưng lại bị Cao Xảo Nhi vô tình trấn áp, chỉ có thể sang bên kia giúp một tay.

Cao Xảo Nhi và Vạn Lý Tú nỗi lòng nặng nề đứng canh giữ ở cửa động, trong lòng không ngừng thở dài.

Theo cách nhìn của các nàng, thương thế của Chân Phiêu Phiêu chính là kiểu gặp phải tất phải chết, muốn cứu cũng không cứu nổi.

Hôm nay có lẽ thật sự phải tiễn một vị tỉ muội tốt đi rồi.

Đang suy nghĩ thì trong động vang lên tiếng bước chân.

“Lớp trưởng Tả, Phiêu Phiêu nàng...” Cao Xảo Nhi ngẩng đầu, vội vàng hỏi.

Thế nhưng hỏi được một nửa đột nhiên há to miệng.

Cả người đều choáng váng rồi!

Vạn Lý Tú quay đầu nhìn lại cũng liền kinh hô một tiếng, đứng sững người ở đó.

Hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nàng lập tức dụi mắt, cho là bản thân mình đã nhìn nhầm rồi!

Người từ trong động đi ra ngoài rõ ràng là Chân Phiêu Phiêu!

Hơn nữa còn là một Chân Phiêu Phiêu thần thanh khí sảng, trạng thái sung mãn, sắc mặt hồng hào, tóc dài phấp phới!

Nếu không phải vết máu ở trên y phục vẫn còn đấy thì rất khó để chứng minh rằng vừa nãy Chân Phiêu Phiêu thật sự bị trọng thương.

Thế nhưng... Bây giờ chuyện này là như thế nào?

Rõ ràng là một vết thương nặng chắc chắn phải chết, làm sao lại có thể khỏi hẳn luôn được?

Tổng cộng còn chưa đến một lúc nữa?

“...Phiêu Phiêu?

Cao Xảo Nhi sửng sốt một chút mới không dám tin mà hỏi: “Ngươi... ngươi khỏi rồi? Thế... thế là xong rồi?”

Trong phút chốc, Cao Xảo Nhi sinh ra một loại ảo giác rằng Chân Phiêu Phiêu đã chết rồi, linh hồn đã bay ra ngoài.

Việc này quá kì diệu rồi!

“Khỏe rồi.” Chân Phiêu Phiêu mỉm cười gật đầu: “Ta cảm giác trạng thái hiện tại của ta còn tốt hơn nhiều so với lúc không bị thương.”

“Vậy, Tả lão đại đâu rồi?” Vạn Lý Tú vội vàng hỏi.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Lúc nãy Tả Tiểu Đa nói rõ muốn dùng bí pháp cứu người, sau đó Chân Phiêu Phiêu lập tức khỏi hẳn. Bí pháp có đẳng cấp như thế nào mới có thể có được hiệu quả thần thánh như thế. Chẳng lẽ là bí pháp lấy thương tổn đổi thương tổn, lấy mạng đổi mạng, nếu không thì hiệu quả làm sao có thể rõ ràng được như vậy!

Vậy có phải có nghĩa là, Tả Tiểu Đa lấy thân mình để gánh chịu những vết thương có sẵn trên người Chân Phiêu Phiêu?!

Vạn Lý Tú có chút không dám tiếp tục suy nghĩ, nếu như chân tướng là như vậy, vậy thì cũng quá đáng sợ rồi!

“Lớp trưởng Tả vì cứu ta nên đã dùng bí pháp nào đó... bây giờ đang ở bên trong nghỉ ngơi dưỡng sức... Hắn bảo ta nói với các ngươi, hắn cần một tiếng đồng hồ, nhất định không được quấy rầy hắn.”

Chân Phiêu Phiêu tràn đầy cảm kích nói: “Ta còn tưởng rằng bản thân chết chắc rồi... thậm chí bản thân ta còn cảm nhận được một cách rõ ràng linh hồn của ta đang trong một loại cảm giác gần như sắp bay ra khỏi thân thể rồi, nhưng lại lưu luyến dừng lại... Thật không ngờ, lớp trưởng Tả...”

Chân Phiêu Phiêu hơi nghẹn ngào: “Lớp trưởng Tả vì cứu ta, khẳng định đã bị tổn hao rất nhiều... Chúng ta cùng nhau hộ pháp cho hắn đi.”

“Được.” Ba nàng ngồi hộ pháp ở trước cửa hang.

“Phiêu Phiêu!”

Mạng Trường Quân nhanh như chớp đi đến, vui vẻ nói: “Ngươi khỏi ròi? Ngươi... Thật sự quá tốt rồi.”

Chân Phiêu Phiêu khe khẽ thở dài một hơi, sắc mặt chuyển thành lạnh nhạt, nói: “Là lớp trưởng Tả đã cứu ta... Ngươi đừng nói lớn tiếng, quấy rầy đến lớp trưởng Tả hồi phục.”

Mạnh Trường Quân cười tươi như hoa, cả người thả lỏng nói: “Được, được, được, ngươi khỏe rồi thì ta cũng yên tâm, ta đây đi làm tiếp đây, các ngươi hộ pháp cho tốt.”

Quay đầu, gần như là chạy đi luôn.

Đó chính là sự nhẹ nhõm phát ra từ nội tâm.

Ngay sau đó, mấy người Hách Hán cũng đều đến hỏi thăm mấy câu.

Chân Phiêu Phiêu đều vừa cười vừa cảm ơn.

Cao Xảo Nhi nhìn một đám nam sinh mồ hôi như mưa, nhịn không được mà nói: “Phiêu Phiêu, xem ra có rất nhiều người muốn theo đuổi ngươi nha. Quả thực là hồng nhan họa thủy. Chỉ là không biết đại mỹ nhân Phiêu Phiêu của chúng ta đã nhìn trúng ai rồi?”

Phiêu Phiêu mỉm cười nói: “Ta dốc lòng võ đạo, nào có tâm tư nghĩ đến những chuyện trai gái này.”

Nói xong câu này, có chút suy nghĩ xuất thần.

Cao Xảo Nhi không phát hiện ra, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua một vòng trên mặt Chân Phiêu Phiêu, cười nhạt nói: “Con đường võ đạo dài đằng đẵng không có điểm dừng, trăm năm nghìn năm triệu năm cũng đều là con đường này. Ngay cả một lòng hướng đạo cũng khó tránh khỏi cô tịch... Nếu như có thể có một người đi cùng cũng rất tốt.”

Bình Luận (0)
Comment