Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1492 - Chương 1492: Ta Đang Lân La Bên Ngoài

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1492: Ta đang lân la bên ngoài

Đi hay không đi?

Đây là vấn đề rất khó lựa chọn.

Mây đen đập vào mắt kia lại có thay đổi, một luồng sấm sét bỗng nhiên bạo phát, muôn nghìn luồng ánh sáng trắng lặp đi lặp lại trong biển mây, ngoằn ngoèo quanh co, giống như đầu rồng lớn đang cắn xé nhau, chiến đấu say sưa.

Sau đó lại thấy một vòng sáng đỏ xông lên trời, vòng sáng đỏ kia vô cùng lớn, chầm chậm vọt lên cứ như mây hồng.

Tả Tiểu Đa nhìn thẳng.

Luồng ánh sáng đỏ dày đặc kia, nhất là dồi dào chứa bên trong khiến hắn nghĩ đến Liệt Dương Chi Tâm của mình.

Nếu đây là…

Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi, không ngờ, không thể ngờ, nguy hiểm, quá nguy hiểm.

Quân từ không đứng dưới tường nguy, không đi thì hơn.

Thế là quay đầu đi trở về.

Nơi nguy hiểm như thế, Tả đại gia ta không thèm đi!

“Long Long, hình như trong kia có Liệt Dương Chi Tâm…” Tả Tiểu Đa câu được câu không lẩm bẩm, tuy đã quyết định không đi tìm nguy, nhưng trong lòng khó tránh ủ rũ.

Dù Tiểu Long không trả lời, ta cũng biết chắc chắn bên trong có, nhưng… không dám đi!

Tiểu Long thấy Tả Tiểu Đa dần đi xa, cuối cùng trái tim cũng thả lỏng, chỉ cần Tả lão đại không đến bên kia sẽ không sao, không nguy hiểm!

Nghe Tả Tiểu Đa lẩm bẩm một mình cũng thở phào, tùy tiện trả lời: “Liệt Dương Chi Tâm có là gì, cùng lắm chỉ là Tinh Hồn ngọc địa tâm biến dị, ngươi cũng có thể sử dụng ở giai đoạn này, trong không gian Thiên Địa hỗn loạn thế này, dựa vào vốn khí vận, thứ tốt bên trong không đếm được, xem như là Tiên Thiên Linh Bảo, chỉ e cũng không ít, chỉ cần cầm được một cái là có thể thiên hạ vô địch!”

Cơ mặt Tả Tiểu Đa co rúm, vậy là biểu hiện của cảm giác đau thương tột độ.

Liệt Dương Chi Tâm có là gì… câu nói này khiến tim gan ta đau nhói!

Bây giờ bảo bối tốt nhất của ta cũng chính là Liệt Dương Chi Tâm kia… qua miệng ngươi, con mẹ nó lại thành có tính là gì đâu…

Tuy vẫn chầm chậm rời đi, nhưng bước chân càng ngày càng chậm…

Đột nhiên, trên đỉnh núi cao phía trước xuất hiện tiếng gào rú, một con hổ trắng thân hình to lớn đột nhiên từ trên cao lao vút qua như hàng không mẫu hạm về phía không gian Thiên Đạo hỗn loạn mây đen bao phủ kia…

“Đù má! Tình huống gì đây?”

Tả Tiểu Đa trừng mắt nhìn thẳng: “Con hổ này… mạnh hơn con thực lực cấp Vương nhiều, đối mặt thở một cái là chết ta luôn, đây là yêu thú cấp bậc gì vậy…”

“Đó là yêu thú cấp cao trên cả cấp Hoàng, đương nhiên đối diện có thể gào một phát chết ngươi…” Tiểu Long chỉ nhìn một cái, khinh thường nói.

Dù là yêu thú cấp này vẫn không có ý nghĩa gì với Tiểu Long, nó vẫn không tổn hại được yêu thú, nhưng yêu thú cũng không thể tổn hại nó, cũng chẳng thấy được nó.

Trong lúc đang nói lại có một con Đại Ưng vàng kim dang hơn trăm mét, ánh sáng vàng rợp trời, đang bay về phía không gian Thiên Đạo hỗn loạn trong tiếng rít dài.

Mà phía trước bên trái còn có một con Đại Điêu và một con Độc Giác Đại Xà cũng chầm chậm tiến về phía đó.

Chốc lát, trong núi lại có tiếng gào rú, một con gấu khổng lồ như núi nhỏ điên cuồng chạy ra, chạy một bước mấy trăm mét về phía bên kia.

Lúc đi ngang qua Tả Tiểu Đa, khoảng cách chưa đến một nghìn mét, lại chẳng quan tâm, chẳng ngó tới, chỉ điên cuồng phóng qua.

Tả Tiểu Đa vừa nhìn vừa hết hồn.

Nhưng ngoài sợ hãi, trong lòng còn nảy sinh nghi ngờ.

“Long Long, chẳng phải ngươi nói bên kia có nguy hiểm sao? Sao mấy yêu thú cường đại đều chạy qua bên kia vậy? Bọn chúng không cảm nhận được nguy hiểm à, sao không tìm may tránh họa?” Tả Tiểu Đa gãi đầu hỏi.

“Không gian Thiên Đạo hỗn loạn này, vì nguyên do nó quá hỗn loạn, thế nên tạo ra một loại giới hạn, chính là… bên trong cấu xé liên tục, bình thường sẽ có chút đồ tốt rơi ra từ vết nứt không gian.”

“Mấy yêu thú này hẳn là đi giành mấy thứ chúng thích, vừa nãy ngươi cũng có loại cảm giác này, nếu không phải ta cản ngươi, có thể ngươi đã qua đó rồi…” Tiểu Long kiên nhẫn giải thích.

Nhưng vừa nghe câu này, Tả Tiểu Đa đột nhiên dừng bước: “Vậy chẳng phải ý là chỉ cần ở bên ngoài thì sẽ không có nguy hiểm gì sao?”

Tiểu Long chợt trừng mắt ngẩn ngơ.

Cái này không sai, chỉ ở ranh giới cũng không nguy hiểm thật, nhưng chẳng phải ta sợ ngươi không nhịn nổi mà vào đó sao, vừa nãy ngươi chiêu nguy hiểm, ngươi thật sự không thể chống lại trình mê muội của cải quý giá trên thế gian…

“Tiểu Long ơi là Tiểu Long Long, ngươi lại lừa ta, chuyện hôm nay chúng ta chưa tính xong đâu…” Tả Tiểu Đa quay đầu đi.

Mấy hung thú qua bên kia chọn đồ tốt không sao, chẳng lẽ đến ta qua lại có chuyện?

Với lại, trên người ta có Hóa Không Thạch, làm chuyện trộm cắp này chính là ngươi trong nghề, cực kỳ tinh thông!

Con gấu lớn vừa nãy, nó không tệ, ban đầu ta đeo Hóa Không Thạch ăn trộm linh dược bên người nó, vẫn chưa phát hiện?

Mấy yêu thú cường đại ở bên nào, ta ở bên đó trộm không phải là được rồi sao?

Chỉ cần mấy thứ cường đại này tồn tại sẽ không có nguy hiểm gì, vậy ta sẽ là tồn tại nhỏ bé như hạt bụi, đương nhiên càng chẳng có nguy hiểm gì!

Đạo lý này rõ ràng biết bao nhiêu!

Cơ hội phát tài rõ ràng biết bao nhiêu, nùi vàng ơi, ta đến đây, đợi ta!

Tiểu Long sốt ruột lên tiếng: “Lão đại, lão đai, đừng đi đừng đi mà… xin ngươi đó… Bên đó thật sự rất nguy hiểm, thân nhỏ của ngươi không chống đỡ nổi đâu… á…”

“Yên tâm yên tâm, ta đến gần đó canh, ta cũng không tham, chỉ cầu có thể kiếm chút đồ tốt rồi đi.”

Tả Tiểu Đa an ủi: “Ngươi còn không hiểu ta sao? Dù có thể chí bảo như trời nhưng cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của ta.”

Tả Tiểu Long nghe câu này có lý thật.

Độ sợ chết của Tả lão đại đã đến mức khá cao, trình cẩn thận dè dặt cũng rõ như ban ngày, tiếng lành đồn xa,

Chỉ xem chút đồ tốt hẳn không có vấn đề gì…

Tiểu Long lo lắng bất an theo Tả Tiểu Đa đi về núi lớn ở phía xa.

Chỉ một giờ đã đến chân núi.

Tả Tiểu Đa đeo Hóa Không Thạch lên ngực theo chỉ dẫn của Tiểu Long, viên đã ngũ sắc nhỏ kia được hắn dùng dây thừng cột lại, đeo lên cổ, đeo chặt trước ngực, luôn bổ sung mệnh nguyên, đề phòng nguy cơ đột nhiên cần dùng đến.

Sau đó im lặng leo lên như còn rắn mối lớn, độ cẩn trọng còn hơn lúc trước gặp Rết Vương.

Bình Luận (0)
Comment