Mặc dù cầm Oa Hoàng kiếm không bị vướng, nhưng trọng lượng của thanh kiếm này, thật sự là quá nặng…
Hơn nữa Linh Miêu kiếm có ý nghĩa đặc biệt quan trọng với mình…
Nếu không cần thiết, vẫn không nên dùng tới thì hơn, mà trước mắt, hoàn toàn không cần thiết phải sử dụng nó, dựa vào lý do quan trọng như vậy, Tả Tiểu Đa tùy tay ném Oa Hoàng kiếm vào không gian Diệt Không Tháp.
Nhưng hắn không biết, sau khi Oa Hoàng kiếm tiến vào không gian Diệt Không Tháp, thì đã bay thẳng đến vùng trời địa mạch, bắt đầu chủ động hấp thụ năng lượng, sau đó truyền vào… Trong mấy quả trứng mà Tả Tiểu Đa đã đào ra… Không đúng, hẳn là tập trung truyền vào một quả trứng trong số đó.
Những quả trứng khác, chẳng qua cũng chỉ là vàng thau lẫn lộn qua mắt người khác; quả trứng thật sự kỳ thật chỉ có một quả.
Mặc dù Tả Tiểu Đa không phân biệt được, nhưng Oa Hoàng kiếm lại có thể dễ dàng phân biệt, triển khai bước tiếp theo…
Địa mạch sơn mạch trong Diệt Không tháp, vẫn bày ra trạng thái hơi co rút lại liên tục trước đây; điểm này, Tiểu Long sớm đã nhận ra.
Nhưng nó biết đây là do Bổ Thiên Thạch đang cải tạo lại vùng không gian này, chẳng những không có chút mất mát, ngược lại vui sướng như điên, nhảy nhót tưng bừng.
…
Tả Tiểu Đa đang đại khai sát giới, gần như đã giết đỏ cả mắt, nhưng vẫn tiếp tục ra sức tìm người xung quanh.
Lý Thành Long đâu? Lý Trường Minh đâu? Hạng Xung Hạng Băng đâu? Vũ Yên Nhi đâu?
Những người đó, hắn đã tìm bọn họ nhiều ngày như vậy, nhưng sao vẫn không thể tìm thấy ai cả?!
Chung quy không có khả năng tất cả đều bị giết hại rồi nhỉ!
Về điểm này, Tả Tiểu Đa cũng không quá lo lắng, dù sao thì trước khi những người này tiến đến, thì hắn đã xem tướng của từng người một, không hề có nguy hiểm về tính mạng, ngược lại được ngôi sao may mắn chiếu, mặt mày hồng hào, may mắn từ trên trời rơi xuống, có ý gặp gỡ bất ngờ!
Nhưng hiện tại… Một người cũng không nhìn thấy, trong lòng Tả Tiểu Đa khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Về phần những thiên tài Tiềm Long khác, Tả Tiểu Đa cũng đã xem tướng và nhìn ra tử kiếp của không ít người, nhưng loại chuyện này là thật không có cách nào có thể tránh né.
Những phương thức mà Lý Thành Long đặt ra để liên lạc dưới bất kỳ tình huống nào, có rất nhiều phương thức đều là Tả Tiểu Đa nhắc đi nhắc lại, bắt buộc phải làm.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, vùng khu vực không gian thí luyện này, lại rộng lớn như vậy, rộng vô biên!
Nói theo một cách khác, nếu mấy nghìn người được phân bố đồng đều ở các vùng khác nhau của tỉnh Sơn Đông; hơn nữa khắp nơi đều bị ngăn cách bởi núi rừng, vậy thì khả năng để những người này có thể gặp được nhau, thật sự là không lớn!
Cho nên có vài tử kiếp, mặc dù Tả Tiểu Đa có thể nhìn ra, nhưng cũng không thể làm được gì hơn.
Trước khi tiến vào, mỗi người đều không có năng lực tự chủ dừng ở đâu.
Tả Tiểu Đa đang tìm kiếm, tìm kiếm bảo vật, đang cướp bóc, đang giết chóc…
Tả Tiểu Niệm ở khu vực Hóa Vân, cũng đang làm chuyện tương tự.
Nếu nói vứt Tả Tiểu Đa ở khu vực Anh Biến chính là một sự bất công lớn, vậy thì, vứt Tả Tiểu Niệm ở khu vực lịch luyện Hóa Vân, cũng là một sự bất công, thậm chí còn là sự bất công lớn hơn!
Bởi vì thực lực hiện tại của Tả Tiểu Niệm, chênh lệch khi so sánh với những người cùng giai, đúng là thật lớn!
Nàng vốn dĩ đã đạt đến đỉnh Hóa Vân, hơn nữa đã áp chế mấy lần.
Không giống như Tả Tiểu Đa, khi Tả Tiểu Đa tiến vào, cũng chỉ là Anh Biến trung giai mới vừa đột phá mà thôi.
Tả Tiểu Niệm tiến vào khu vực lịch luyện Hóa Vân, đầu tiên là bị ném vào Băng Tuyết sơn cốc, được Băng Phách nhận chủ, sau đó còn thăm dò khắp cả Băng Tuyết sơn cốc một lần, gần như đào hết cả Huyền Băng trong lòng núi ra, sau đó mới chịu ra khỏi sơn cốc, tiếp tục con đường lịch luyện.
Khi Tả Tiểu Niệm ra khỏi Băng Tuyết sơn cốc, thực lực của nàng gần như đã tăng lên gấp ba lần so với lúc vừa mới tiến vào!
Vốn dĩ đã vô địch, hiện tại càng dễ như trở bàn tay hơn nữa.
Tất cả yêu thú mà nàng gặp được, đều bị thiêu đốt dưới Đoạt Linh kiếm.
Sau đó gặp phải mấy người Vu Minh, nhìn thấy Tả Tiểu Niệm chỉ có một mình, lại có khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên tiên như vậy, nhất thời nổi lên tà niệm.
Nhưng đương nhiên đều bị Tả Tiểu Niệm không chút lưu tình chém giết hết tất cả.
Mà tiếp theo… Nói ra có vẻ cổ quái, đại khái là Tả Tiểu Niệm đi được một đoạn, là sẽ gặp phải một đám, có cả người của Vu Minh, và cả Đạo Minh; tất cả đều là trạng thái cướp đỏ cả mắt…
Cho nên Tả Tiểu Niệm vừa buồn bực, vừa đại khai sát giới, chém giết vô số, người nào đến thì cũng đều phải chết.
Tả Tiểu Niệm từ Băng Tuyết sơn cốc, một đường chém giết đến khu vực nóng hừng hực như mùa hè, vừa lịch luyện, chém giết yêu thú, vừa giết người cướp đồ -- ừm, nàng thật ra không tính là cướp đoạt!
Vì những người nàng giết, 100% là muốn đến cướp của nàng, bị động phòng thủ chính đáng, vậy làm sao mà tính là cướp được?!
Tuy là những người trong nhóm Vu Minh, Đạo Minh không chủ động động thủ, Tả Tiểu Niệm cũng chưa chắc đã tha cho đối phương, nhưng đó chỉ là một khái niệm, mà cũng không có thực hiện nó, vậy thì không tính là hành động có tính toán.
Nhưng việc đối phương chủ động đến đột kích, đó mới là thực tế đanh thép.
Cho nên nói phụ nự đẹp đến một mức độ nhất định…. Đối với đàn ông mà nói, tuyệt đối là tai ương ác mộng.
Vong hồn dưới kiếm của Tả Tiểu Niệm, đến nay cũng đã vượt qua con số hơn bốn trăm, trong đó càng quá đáng hơn là gặp phải vài cường giả Hóa Vân của Đại lục Tinh Hồn, vậy mà lại muốn đến cướp nàng….
Tả Tiễu Niệm trong lòng giận dữ, xuống tay hoàn toàn không ngại ngùng, đại khai sát giới, giết cùng đuổi tuyệt.
Khu vực Anh Biến, thiên tài lịch luyện của Vu Minh đã từng nhận được cảnh báo: Tránh xa Tả Tiểu Đa.
Nhưng những Hóa Vân Cảnh này, lại không nhận được cảnh báo phải tránh xa Tả Tiểu Niệm!
Gặp phải là cứ động thủ, sau cùng từng người từng người chết một cách rất thống khoái.
Có rất nhiều trong bọn họ trở thành những cục băng lạnh giá, ước tính rằng cho đến không gian hủy diệt, cũng chưa chắc có ngày tan chảy…
Tả Tiểu Niệm giết càng nhiều, cướp càng nhiều, từ từ bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Làm sao mà đem ra hết đây?”
“Nếu toàn bộ đem ra hết, thì quá nhiều, quá bắt mắt rồi…..”
Tả Tiểu Niệm sầu muộn.