Chiến, chỉ cần Lý Thành Long có thể tỉnh lại, tình hình chiến sự có thể thay đổi.
Huống chi, tất cả mọi người nhìn ra được, hẳn là Lý Thành Long đã đạt được Kinh Thiên Kỳ Ngộ, chuyện này nói lớn ra, hoàn toàn có khả năng liên quan đến tương lai của Tinh Hồn nhân tộc!
Ai chịu lui?
“Tử trận, chính là bổn phận!”
“Thà chết không lùi!”
Càng bởi vì có Dư Mạc Ngôn ám sát xuất quỷ nhập thần, mỗi một lần ra trận, một người của đối phương sẽ phải chết, Dư Mạc Ngôn ám sát sắc bén, quả thực không ai có thể cản!
Cũng bởi vì kiểu hình thức giết chóc này, khiến cho trong lòng Vu Minh và Đạo Minh sinh ra cố kỵ, khiến cho tình hình chiến sự chưa đến mức mất cân bằng toàn diện.
Sau đó Hạng Xung và Hạng Băng cầm Bá Vương kích, nắm tay nhau cùng đánh, dồn ép ra một khu vực, cuối cùng để cho Lý Trường Minh đau khổ chờ đợi kiếm cơ hội, lập tức khởi động Đại Mộng Thần Công, rất dứt khoát khiến cho bảy người của đối phương ngủ thiếp đi!
Hắn không dám khởi động Đại Mộng Thần Công bừa bãi, ngộ nhỡ đối phương còn có một người lọt lưới, còn có thể di chuyển, bên ta cũng chỉ có một con đường là toàn quân bị diệt.
Nhưng mà những tên này có rất nhiều tên tu vi cao hơn so với mình, đối với việc này, Lý Trường Minh hoàn toàn không nắm chắc, mà chỉ có thể dùng cách có mục tiêu hơn, kéo bảy người ngủ thiếp đi, đã là cực hạn của Lý Trường Minh, cũng là lựa chọn phương án tối ưu nhất.
Nhưng cho dù mọi người bên ta dốc hết toàn lực, lấy ra con át chủ bài, sức mạnh tổng hợp vẫn chênh lệch rất lớn khiến tình hình càng ngày càng nguy cấp, Dư Mạc Ngôn luân phiên ra trận, sau khi thành công chém giết tám người bên đối phương, cũng đau đớn thê thảm trả giá đại giới, chiến lực giảm mạnh.
Tất cả mọi người là thiên tài có cấp gần giống nhau, muốn ở giữa cuộc bao vây tính công chuẩn xác đánh chết một người, không trả giá đại giới, thì tuyệt đối không có khả năng.
Vũ Yên Nhi cũng bởi vì cơ thể chịu trọng thương, cuối cùng kích phát khả năng tiềm tàng của sinh mạng, bùng nổ lực lượng căn nguyên, lấy đi mạng sống của mấy người đối phương, chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, Độc Cô Nhạn Nhi vì cứu viện Vũ Yên Nhi, còn kiên cường chịu một kiếm ba chưởng...
Sau khi mọi người ngoan cố chống lại như thế, cuối cùng kéo dài tới khi Lý Thành Long tỉnh lại, nhưng còn chưa kịp gia nhập chiến đấu, hoàn cảnh xung quanh lại đột nhiên rơi vào bầu không khí sụp đổ, cung điện của mọi người lập tức lao thẳng ra khỏi lòng núi.
Sau đó, là một màn mà mọi người đã thấy trước đó, cả tòa cung điện đi vào bên trong viên minh châu kia trong tay Lý Thành Long.
Bên trong trời đất quay cuồng, vừa mới tỉnh lại, thì thấy được đám người Tả Tiểu Đa đến giúp đỡ.
“Thì ra là thế.”
Tả Tiểu Đa nhìn Lý Thành Long lấy ra minh châu cho mình xem, trong lòng nhịn không được sinh ra hâm mộ.
Xem vận may của Phù Phù người ta này... Tùy tiện chiến đấu một cái, núi tùy tiện sụp, tùy tiện đi vào một động phủ, tùy tiện... thì tới tay, xem ý nghĩa của cung điện, cấp số chỉ sợ còn trên Diệt Không Tháp của mình?
Vận may này, thật sự là không ai có!
Nhìn lại chính mình.
Chính mình quả thực chính là một người lòng dạ hẹp hòi cảnh ngộ bất hạnh...
Ôi, thu hoạch này của Phù Phù, thật ra mạnh hơn mình nhiều, không so được......
Tả Tiểu Đa nhịn không được hâm mộ ghen tị.
Không được, phải tính sổ với Phù Phù, nếu không tính sổ thì trong lòng ta bất bình.....
“Ta cảm thấy, ta có thể đi vào cung điện này cung điện bất cứ lúc nào, ban đầu khi ta lấy hạt châu, bởi vì trên tay bị thương mà chảy máu, lấy huyết khế vật, khiến cho sinh ra quan hệ với bên kia, bởi vì điều này mà sau đó không thể di chuyển, bên trong cung điện còn có vườn thuốc, còn có phòng luyện công, còn có võ đạo trường, còn có một ít bảo bối......”
Lý Thành Long nói: “Vì cung điện vốn có chủ nhân, tên của đại yêu thượng cổ hình như là Anh Chiêu, hình như là đại yêu thượng cổ trong thần thoại... Cũng không biết có phải chính là người này hay không.”
Tả Tiểu Đa trố mắt: “Ngay cả ngươi không biết chuyện, thì ta càng không biết, chờ trở về điều tra chẳng phải sẽ biết, bây giờ là lúc rối rắm những việc nhỏ không đáng kể đó sao?”
“Không cần điều tra, ta nhớ kỹ rồi.”
Lý Thành Long khẽ thở dài, nói: “Quả thật nên chờ từ từ trở về nói. Lần này kỳ ngộ phi phàm, nhưng là bởi vì lần kỳ ngộ này của ta, khiến cho mười ba vị bạn học chết oan chết uổng...”
Nghe được lời này, vẻ mặt của tất cả học sinh may mắn còn sống đều vô cùng bi thương.
“Mặc dù lần này đạt được cơ duyên, nhưng mà... Bạn học mất đi, cũng không bao giờ... sẽ sống lại nữa.”
Lý Thành Long hít sâu một hơi, nói: “Tả lão đại, ta...”
Tả Tiểu Đa nói: “Chuyện bồi thường, chắc chắn là phải có. Sắp xếp vấn đề an toàn cho cha mẹ người nhà an toàn an trí vấn đề, chu đáo đúng chỗ, trong nhà có anh chị em, có tư chất võ đạo, đào tạo trọng điểm, không có tư chất võ đạo, làm cho cả đời này giàu có.”
Hắn nhẹ nhàng nói: “Dùng việc này an ủi các học sinh trên trời có linh thiêng.”
“Cách mỗi một đoạn thời gian, đi qua nhìn xem gia đình có nhu cầu gì, hoặc là cần tu luyện gì. Chúng ta không thể quên ân phụ nghĩa.”
“Được.” Lý Thành Long yên lặng gật đầu.
Hắn vốn định nói, chẳng hạn những gia tộc này của bạn học, cũng nên bày tỏ một chút gì đó không, lại bị Tả Tiểu Đa trực tiếp cắt ngang.
Bởi vì Tả Tiểu Đa biết, nếu quả thực ban ơn cho gia tộc, thậm chí thay đổi hành động, chỉ sợ sau này Lý Thành Long sẽ không bao giờ có ngày yên bình, nhất định phải biết toàn bộ gia tộc, cho tới bây giờ đều không hề một lòng.
Loại chuyện này, cần phải bận tâm nhất, chính là cha mẹ anh chị em những người có quan hệ huyết thống dòng chính này.
Nếu như lại ban ơn cho gia tộc này, hoặc là bạn học chết vì tai nạn có quan hệ huyết thống dòng chính ngược lại sẽ bởi vì quan hệ gia tộc, không chiếm được sự chiếu cố nên có thậm chí là phúc lợi.
Dù sao mỗi một gia tộc đều phức tạp.
Tả Tiểu Đa cũng không muốn dùng chuyện như vậy, đi thử thách thử nghiệm nhân tính của một gia tộc.
Cho nên hắn dứt khoát chặn lời Lý Thành Long, dùng cách của mình, vẽ xuống dấu chấm hết cho chuyện này.