Lý Thành Long cũng mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Tả lão đại, ngươi nói gì đấy! Ta với Băng Đản ….”
Hắn vốn muốn nói rằng: “Bọn ta trong sạch!”
Nhưng nghĩ lại thấy cắn rứt, không thể nào ăn nói vô lương tâm được, nhe răng cười nói: “Chúng ta là vợ chồng, còn phải đợi ngươi nói sao?”
“Cái đồ mặt dày….. ha ha.”
Tả Tiểu Đa xem qua một lượt cho những người khác.
Và lại xem qua một lần cho Độc Cô Nhạn Nhi, trên mặt đã bớt lo lắng, trong lòng lại thấp thỏm lên.
Dựa vào tướng pháp thần thông mà nói, mệnh cách của Độc Cô Nhạn Nhi âm dương rõ ràng, tử kiếp là không thể tránh khỏi.
Tiến vào lần lịch luyện này, đúng là có sự lo lắng về tính mạng, nhưng bản thân đã dùng Bổ Thiên Thạch trị thương phục hồi cho nàng một lần, cũng coi như là xóa đi một kiếp nạn.
Nhưng trên người nàng, nhất là khí sắc tai ương trên khuôn mặt của nàng, thì vẫn còn chưa xóa hẳn được.
Cứ lảng vảng trên mặt khuôn mặt của nàng; mà còn là loại không có trạng thái cố định, đôi khi nhìn cái là thấy, nhưng lúc thì phân tán, lúc thì hội tụ, lúc thì di chuyển…..
Tình trạng này, có thể nói là khiến cho Tả Tiểu Đa vị tướng pháp đại gia, mở rộng tầm mắt, nhất thời khó mà có định luận.
Rất rõ ràng là, khí vận trên người Dư Mạc Ngôn, đã giúp Độc Cô Nhạn Nhi át chế phần nào tai ương; còn Bổ Thiên Thạch của mình cũng giúp át chế phần nào….
Nhưng tai ương trên người nàng quá lớn đi, đó cũng có thể nói là tất tử chi cách, nhưng cũng do tầng tầng ngoại lực quấy nhiễu nên biết thành bố cục lay lắt qua lại giữa sinh và tử.
Và tình trạng này lại dẫn đến việc rất khó thấy được lúc nào có chuyện tai ương, hoặc lúc nào có chuyện tốt đến để xua tan đi bớt, hoặc khi nào có gì đó ảnh hưởng mà làm cho nghiêm trọng hơn.
Rốt cuộc phải theo hướng nào để di dời, Tả Tiểu Đa cũng không biết sao cho tốt, rất khó kết luận.
Chỉ có thể là, đợi khi ra ngoài mới xem sao thôi.
Loại tướng mặt đã định phải chết khó hóa giải này, Tả Tiểu Đa thật sự cũng mới gặp lần đầu tiên.
Cứu nàng một lần, chỉ là hoãn được một lúc thôi…
Sao thế được nhỉ?
Tả Tiểu Đa nhìn Dư Mạc Ngôn, hắn vốn là người có tích luôn cô độc lầm lì, lại còn rất cực đoan, vốn sẽ ảnh hưởng đến khí vận bản thân.
Nhưng bây giờ gặp được bạn bè, thu hoạch được tình yêu, khí sắc của hắn đã bắt đầu thay đổi ít nhiều rồi.
Mặt bên trái đã thấy được có ngôi sao may mắn chiếu rọi, khí vận hưng thịnh; nhưng mặt bên phải lại thấy, khí vận thất bại cay đắng, cô độc không nơi nương tựa, cả đời phải lẻ loi một mình….
“Cái khí sắc tướng diện cả hai người này thật là….”
Tả Tiểu Đa âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Đây là tiết tấu sắp xảy ra chuyện lớn đây!
Đợi sau khi thoát ra ngoài, nhất định phải chú ý đến tin tức của Dư Mạc Ngôn.
Có lẽ một khi bất cẩn, đó sẽ là chuyện tiếc nuối cả đời.
Chuyện liên quan tới anh em của mình, Tả Tiểu Đa làm sao mà xem nhẹ được.
Sau một hồi lâu, vết thương của mọi người cũng đã hồi phục được nhiều rồi; Tả Tiểu Đa mới hỏi: “Bây giờ nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Khoảng thời gian này các ngươi đi đâu vậy, cụ thể chuyện ra sao?”
“Đây là một giai đoạn huyền diệu ly kỳ, ta nhất thời cũng không bắt nên nói từ đầu không, nhưng điều quan trọng nhất là, mọi người đã phải trả cái giá quá đắt để bảo vệ ta….”
Lý Thành Long trên mặt đầy vẻ hổ thẹn.
Hắn là người mạnh nhất trong đám, đáng lý ra người nên ra sức bảo vệ mọi người là hắn.
Nhưng, sau khi mọi người bước vào cái tòa Đại Yêu Động Phủ vừa xuất hiện đó, ai cũng ra sức giành giật bảo bối của tòa Đại Yêu Động Phủ này….
Trên một đường chiến tranh khốc liệt, đều là Tinh Hồn chiếm thượng phong, trong tòa cung điện to lớn này, mọi người không ngừng chém giết, không ngừng đột phá vào trong, chiến đấu không ngừng, từng ngày từng ngày thời gian trôi qua.
Rồi đến ngày kia, trong cũng một lần bộc phát, cuối cùng cũng đánh phá được sự cản trở của cánh cửa bên trong, hiện rõ chân tướng thật sự của Đại Yêu kế thừa trong tòa Động Phủ này.
Cũng tại lúc đó, tất cả mọi người đều điên dại.
Nhất là ngay tại vị trí chính giữa, một viên minh châu sáng long lanh siêu cấp quý giá mà mọi người muốn tranh giành quyết liệt trước tiên.
Lý Thành Long là người mạnh nhất trong những người có mặt ngay lúc đó, tất nhiên là người đầu tiên xông lên đánh lui hết những tên Thiên Tài Đạo Minh, sau đó dùng cánh tay nhuộm máu của mình đoạt lấy viên minh châu.
Và lúc này bỗng chốc, xảy ra biến cố không ngờ tới!
Cái biến cố không ngờ này, cơ hồ khiến cho phe Tinh Hồn toàn quân bị diệt, chết hết trong một buổi.
Trong khoảnh khắc Lý Thành Long nắm lấy viên minh châu, viên minh châu đột nhiên phát nổ ra một luồng ánh sáng cực mạnh, làm chói mắt người nhìn….
Sau đó….. sau đó Lý Thành Long hoàn toàn không động đậy nữa!
Lúc đấy Lý Thành Long như cá nằm trên thớt, tùy ý người khác chặt chém!
Còn người luôn chú ý đến hành động kỳ lạ của hắn Hạng Băng phản ứng thần tốc, là người đầu tiên đến bên hắn, dốc hết sức bảo vệ, sau đó là Dư Mạc Ngôn và Hạng Tung cũng xông lên bảo vệ lấy Lý Thành Long.
Và khi Lý Thành Long rơi vào tình trạng kỳ lạ, từ những người chiến đấu mạnh nhất được bảo vệ hoàn toàn, Đạo Minh và Vu Minh thấy cơ hội liên thủ tấn công.
Đám người Hạng Tung Hạng Băng, Dư Mạc Ngôn, Độc Cô Nhạn Nhi…. Toàn võ giả nhân loại Tinh Hồn, tụ tập bên cạnh Lý Thành Long, kiệt lực đối kháng.
Và mất đi chiến lực mạnh nhất Lý Thành Long, càng phải phân tâm bảo vệ hắn, lại còn phải chống lại tấn công phối hợp của đám Vu Minh Đạo Minh liên thủ, đám người Tinh Hồn lập tức rơi vào trận chiến sinh tử đến cực điểm.
Mọi người từ khoảnh khắc bắt đầu kia, không có bất cứ hòa hoãn nghỉ ngơi gì đáng nói!
Người tấn công thì người trước ngã xuống người sau tiến lên, người bảo vệ chỉ có thể vứt mạng chiến đấu, mới có thể bảo vệ toàn bộ mạng sống, bảo vệ chu toàn tính mạng của mọi người!
Tình hình chiến sự từ lúc bắt đầu, đã lập tức tới trình độ tương đối thảm thiết.
Ác chiến liên tục, võ giả Tinh Hồn một người lại nối tiếp một người ngã xuống, từ đầu đến cuối lại không có bất kì kẻ nào lùi bước, cũng không có bất kì ai sụp đổ chiến tâm.
Lui, Lý Thành Long chắc chắn sẽ bị đối phương đánh chết, lúc đó thì chính mình sẽ chết nhanh hơn, càng không có hy vọng.