Ngay lập tức chia ra hai mươi mấy hướng, chia nhau mà bỏ chạy.
Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng thật lớn: “Không được chạy!”
Thanh trường kiếm lại lóe lên, lại là một chiêu thân kiếm hợp nhất tái hiện sự chấn động, mạnh mẽ công kích, đuổi theo kẻ địch!
Hắn thực sự không muốn bỏ qua cho bất cứ một ai.
Nhưng mà ngay lúc này, tụi đầu sắt Đạo Minh dồn lên, bọn Vu Minh thì chạy mất, thật lắm chuyện!
Đợi đến khi hắn dùng chiêu Thân Kiếm hợp nhất đem những người Đạo Minh trước mặt giết sạch sẽ, thì hai mươi mấy người Vu Minh đã hiển nhiên chạy qua khỏi ngọn núi rồi, không còn thấy bóng dáng ở đâu…..
Tả Tiểu Đa vẫn còn tức anh ách, còn muốn tiếp tục truy sát.
“Tả lão đại!” Dư Mạc Ngôn la lớn một tiếng: “Ngươi xem xem chị Nhạn Nhi…. Tình trạng nàng thật không ổn tí nào……
Bên kia Lý Trường Minh cũng hét lên: “Tả lão đại….. Vũ Yên Nhi, Vũ Yên Nhi đang ….. thở gấp….”
Thở gấp?
Tả Tiểu Đa tức thì giật bắn mình.
Thở gấp?
Đó là kề cận cái chết rồi.
Tả Tiểu Đa lập tức dừng bước, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh hai người, lòng bàn tay cầm lấy Bổ Thiên Thạch, vỗ lên tay của Độc Cô Nhạn Nhi một cái, lập tức vỗ vào tay của Vũ Yên Nhi một cái, hỏi: “Sao rồi? Sao rồi, ta xem nào.”
Động tác của hắn rất nhanh, đồng thời rất kín đáo, những người có mặt ngay đó không một ai thấy rõ chi tiết, nhiều lắm thì chỉ biết là hắn có chạy qua xem tình hình thôi.
Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh vội vã chỉ người phụ nữ sau lưng; “Hồi nãy nàng còn…..”
Vừa xoay quay nhìn, không khỏi há to mồm như gặp ma.
Chỉ thấy hai cô gái yếu ớt mà mở mắt ra, sau hồi thở hổn hển, lập tức hơi thở dần dần ổn định, kinh ngạc lên tiếng: “Ta… ta không sao rồi à?”
Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh đối diện với cảnh này, phút chốc sững sờ và chết lặng!
Đây… đây là chuyện quái gì thế?
Hai người tuy rằng không phải là giang hồ lão luyện gì, nhưng trên con đường tu luyện đến bây giờ, cũng được xem là những người trong nghề, chí ít đối với tình trạng cơ thể con người, tình trạng sống chết, nhất là trạng thái cận kề cái chết, thì tuyệt đối không thể phán đoán sai lầm được!
Càng chưa nói đến là đồng thời có sự phán đoán của hai người, càng thêm nữa là ….. Dù sao cũng không thể phán đoán sai lầm được!
Lúc nãy rõ ràng là sắp tắt thở rồi, chết bất cứ lúc nào, làm thế nào đột nhiên bây giờ lại….. không sao chứ?
Thậm chí ngay cả bản thân hai cô nàng Vũ Yên Nhi và Độc Cô Nhạn Nhi, lúc đấy đều mơ mơ màng màng, họ vốn cái gì cũng không biết nữa, thân mang trọng thương hôn mê, đã là trạng thái hấp hối, thần trí mê mang, một hơi thở không ra là xong luôn…..
Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, cơ bản là cơ thể đột nhiên ấm trở lại, tỉnh lại rồi.
Còn tại sao lại tỉnh lại được, thì hoàn toàn không biết được.
Tả Tiểu Đa nóng giận chửi: “Làm sao chết được khi hai các ngươi lấy sinh mạng bổn nguyên ra để bảo vệ họ? Còn nữa hai các ngươi ẩu tả thật…. may là bị thương không đến nổi chí mạng, nếu không, hai cô nàng không chết, sinh mệnh bổn nguyên của hai bây đã hao tổn hết trước rồi! Bộ muốn là một đôi đồng mệnh uyên ương à? Đúng là không biết trời cao đất dày?
Lập tức có tiếng hét lên: “Còn không bỏ họ xuống trị thương, ôm nhau như vậy đã ghiền lắm hả? Được khỏe rồi ôm có được không? Các ngươi thằng nào thằng nấy có thể để ý tới tâm trạng của người độc thân không? Cho ăn cơm chó hoài vui lắm hả?
Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh đều đỏ mặt tía tai hết, lập tức nghe lời bỏ hai cô nàng xuống.
Hai người đã dùng sinh mệnh bổn nguyên của mình kết nối với hai cô hái, điểm này không giả đâu được, cho nên mới có thể kịp thời cảm nhận được tình trạng sắp chết của đối phương.
Nhưng hai nàng lại không biết đến điều này.
Nghe những lời này, làm sao mà không biết được chuyện là Lý Trường Minh với Dư Mạc Ngôn dùng hết sinh mệnh bổn nguyên của họ đề bảo vệ cho mình, một khi mình chết, có lẽ họ cũng sẽ chết theo, tức thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Mặt Độc Cô Nhạn Nhi hiện lên rõ vẻ vửa ngượng vừa vui sướng, vẻ bộ dạng chồng ở đây chứ tìm đâu nữa.
Còn khuôn mặt trắng bệch của Vũ Yên Nhi, đột nhiên cứ đỏ ửng lên.
Lén lén nhìn Lý Trường Minh bên cạnh, chỉ thấy tên này mặt mày bầu bĩnh giản dị, trong lòng tràn đầy cảm giác vui sướng... nhưng lại là cảm giác an toàn không thể tả nổi, khuôn mặt xinh xắn không khỏi càng đỏ hơn.
Tả Tiểu Đa lập tức tiến tới giải cứu, nói: “Đưa dược thủy của ta cho hai nàng uống vào, sau đó, linh dược này…. cầm lấy uống vào; Còn hai ngươi cút qua một bên coi, để ta truyền linh lực cho.”
Vẫn giữ chặt Bổ Thiên Thạch trong tay xách áo, vươn tay ra bắt lấy tĩnh mạch trên cổ tay Vũ Yên Nhi, truyền một luồng sinh mệnh nguyên lực thuần khiết qua….
Một khoảnh khắc sau, đổi qua Độc Cô Nhạn Nhi, xử lý y hệt như vậy.
Cứ như vậy trải qua khoảng vài phút, thương tích của hai người đã phục hồi được một nửa.
Tả Tiểu Đa cũng không làm khó dễ nữa, lập tức thu tay lại, chau mày nói: “Tuy là còn yếu lắm, nhưng đã không còn lo lắng về tính mạng nữa, hai người chăm sóc cho cẩn thận, chăm sóc vết thương cho khéo nhé…. Cõng mà đi, bế cũng được.”
Vũ Yên Nhi giãy giụa nói: “Ta….tự đi được…”
Tả Tiểu Đa nghiêm nghị nói: “Đừng có cậy mạnh trước mặt ta, nói thật với hai ngươi nhé, lần này hai ngươi bị thương tới căn nguyên luôn rồi, nếu mà còn cậy mạnh, thì tương lai cả đời này coi như tiêu tùng….”
Vũ Yên Nhi và Độc Cô Nhạn Nhi lập tức sợ hãi, không dám nói lời nào, ngoan ngoãn mà cho Lý Trường Minh và Dư Mạc Ngôn bế đi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại không khỏi đỏ bừng lên.
Tim đập thình thịch: “Ta có thật là... đã tổn thương đến căn nguyên sao?”
Dư Mạc Ngôn bên kia có khỏe hơn tí, Lý Trường Minh bên này bế Vũ Yên Nhi lên, cảm giác như là đang bế một bó bông gòn, trong chốc lát, cảm thấy khắp nơi đều mềm nhũn, đầu óc cứ đần ra, chân cao chân thấp, như là không biết đi bộ vậy….
Má ơi, cuộc đời ta lần đầu tiên bế phụ nữ, thì ra ôm phụ nữ dễ chịu thế này…
Lý Thành Long nói: “Tả lão đại, ngươi xem thử Băng Đản….”
Tả Tiểu Đa liếc qua một cái, qua đó vỗ lên vai của Hạng Băng một cái, trừng mắt cái nói: “Băng Đản chả có chuyện gì cả…. ngươi muốn sao? Dù sao hai ngươi chuyện gì cũng làm qua hết rồi, người muốn bế thì bế đi, còn tìm lý do gì nữa, có cần phải vậy không….”
Mặt Hạng Băng đột nhiên đỏ như trái cà chua, bực mình nói: “Tả lão đại, ngươi nói bậy nói bạ gì đó!”
Với sự xấu hổ và tức giận, bộc phát tại chỗ, nhưng thản nhiên không để ý vết thương của bản thân đã lành hết một nửa rồi.