Tả Tiểu Đa cười hi hi: “Giờ ta đến rồi đây, đến lượt tụi nó bỏ xác ờ đây rồi, nắm tay xuống cửu tuyền nhen, đúng rồi, các ngươi có chuyện gì vậy? làm cái trò gì thế?”
Lý Thành Long chưa kịp trả lời, thì cái thằng trẻ tuổi Đạo Minh áo trắng ở đối diện đã cười lạnh nhạt và nói: “Mới thêm vài thằng thôi là láo thế à? Đã đến rồi, thì ở tại đây luôn nha, động thủ thôi!”
Đi theo tiếng hét lớn của hắn, là nguyên một đám người thuộc Đạo Minh đều xông lên.
Nhưng cái đám người Vu Đạo lúc nãy còn hùa theo thì giờ lại không có ai động đậy, mà vẻ từng thằng rất kỳ lạ, rất cồ quái.
Dường như đang do dự, và dường như chần chừ.
“Sao vậy!” Thanh niên áo trắng tức giận: “Động thủ đi chớ! Các ngươi ngẩn ra làm gì thế?”
Vừa nãy không phải đã đồng ý là liên minh rồi sao?
Sao…. Không động đậy đi?
Chả lẽ các ngươi đợi tụi tao trai cò cắn nhau xong các ngươi ngư ông đắc lợi?
Tên võ giả cao to Vu Minh chần chừ một lúc, hỏi: “Tu giả nhân tộc đối diện, có phải là Tả Tiểu Đa của Cao Võ Tiềm Long đấy không?”
“Chính là Tả lão đại của ta đấy.” Du Tiểu Hiệp ngưỡng mặt ngạo nghệ đáp.
Võ giả Vu Minh đó không đếm xỉa đến hắn, mắt nhìn chầm chầm vào Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa sớm đã quen với cách hỏi chuyện vậy rồi, về cơ bản là những võ giả Vu Minh Anh Biến mà hắn gặp sau này, đều hỏi hắn câu này.
“Tổ tông ngươi đây, sao nào, ngươi là muốn quỳ lạy van xin ta từ bi tha cho các ngươi sao?”
Tả Tiểu Đa liếc mắt mà trả lời.
Đây là cách trả lời kinh nghiệm tích lũy mà có được, câu này nói ra, đối phương mà không nóng giận thì đó mới là lạ đó!
Không nổi nóng, không nghẹn họng, thì làm sao một câu không hợp là đánh nhau đây?
Không đánh nhau thì sao cướp giật đây?
Đúng như dự đoán, bốn mươi tên Vu Minh trên mặt đều lộ rõ vẻ thần sắc giận dữ.
Tả Tiểu Đa thấy thế, lập tức máu nóng nổi lên: “Sao có vẻ mặt vậy hả? Sao có ánh mắt vậy hả? Chả lẽ các ngươi coi thường Tả Tiểu Đa này hả.”
“Các ngươi nóng giận à? Biến sắc với ta à? Các ngươi có phải muốn tẩm ta phải không? Ta nói năng nhỏ nhẹ với các ngươi, cho các ngươi con đường sáng, các ngươi không biết ơn, mà còn liếc mắt với ta hả!”
Tả Tiểu Đa nổi trận lôi đình: “Thù này hận này, không đội trời chung, vô đánh!”
Nghe xong các câu ấy, đối diện bất kể là Vu Minh hay Đạo Minh, mặt đều lộ vẻ sững sờ.
Thằng nhóc này điên rồi hả?
Đặc biệt là tụi Vu minh, sau khi biết hắn là ai đã tính bỏ đi rồi, đến bảo bối còn không tính giành đây…..
Vậy mà hắn còn cứ níu lấy không buông.
Tụi nó đâu có biết, Tả Tiểu Đa sau khi xem tình trạng thương tích của bọn Lý Thành Long xong, máu nóng nổi lên đầu, sát tâm nổi lên.
Các ngươi còn muốn bỏ đi trong tình huống này à?
Làm gì có chuyện dễ dãi đến thế!
Sau đó còn thấy cái bọn Vu Minh thừa thế xông lên, Tả Tiểu Đa đâu chịu bỏ qua dễ vậy, tất nhiên là phải làm lớn chuyện rồi.
Đối diện là tám chín chục thằng cũng tính là người đông thế mạnh, đối mặt với sự sỉ nhục này, làm sao mà nhịn được, một tiếng hét lên, người Đạo Minh tiến lên trước, theo sau là người của Vu Minh cũng xông lên.
Du Tiểu Hiệp chân run lên, quay lưng bỏ chạy.
“Đến thật đúng lúc!”
Tả Tiểu Đa vừa trở mình một cái, Linh Miêu Kiếm đã lên tay, kiếm quang lóe lên, hét to một tiếng: “Trường Hồng Nhất Kiếm!”
Ánh kiếm sắc bén giống như chấn thiên trường hồng, thẳng lên bầu trời, ánh sáng lóa mắt, chói lọi rực rỡ!
Tám chín chục người ở đối diện thấy được khí thế như vậy, nhất thời dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, nhìn chằm chằm vào luồng kiếm khí trên không trung, mọi người rất rõ ràng cảm thấy được sát ý của nhát kiếm này, quả thật là đã cô đặc lại thành một vật rất thật.
Sự cô đọng của kiếm khí, cũng là trình độ của bản thân hiện tại, trước đó chưa thấy qua.
Kình địch! – Đó là điều bọn Đạo Minh nghĩ trong lòng.
Tả Tiểu Đa quả nhiên không thể xem thường, dưới sự nổi tiếng chắc chắn không có kẻ vô ích! – đó là điều bọn Vu Minh đang nghĩ đến.
Ngay lúc này.
Tả Tiểu Đa hét lên: “Trường Hồng Quán Nhật, xuống!”
Tiếng hét chưa dứt, ánh sáng của thanh kiếm sắc bén đã từ không trung xông mạnh xuống!
Tất cả mọi người, lập tức nắm chắc binh khí trong tay, tập trung tinh thần quan sát.
Vừa xong -- Mãn Thiên Hoa Vũ Tận Ngọc Sắc!
Vô số hồ lô nhỏ, cúc áo nhỏ, bình hoa nhỏ, phi đao nhỏ, mũi dùi nhỏ, vô số ám khí màu ngọc, đều từ trong không trung vụt qua.
Sau đó là một loạt những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Đầy đủ ba mươi người, mà không phải là vị trí đằng trước, mà là ba mươi người ở vị trí đằng sau, hai mắt của từng người bắn ra những tia máu, tập thể trở thành người mù, ám khí từ chỗ yếu nhất của cầu mắt trực tiếp xuyên thẳng vào trong não, sau đó lại từ trong não nổ bùm bụp.
Hơn ba mươi người ngay lập tức lăn lộn trên mặt đất, thảm kêu vài tiếng, sau đó toàn thân run rẩy mà nén hơi thở.
Còn Tả Tiểu Đa đã bắt đầu cầm kiếm trên tay, xông lên trở lại: “Xem ám khí!”
Nhưng lại không thấy ám khí bay ra, mà là sự công kích như vũ bão của thanh trường kiếm, kiếm khí bay khắp nơi, tung hoành ngang dọc, chém ngang xổ dọc.
“Tả Tiểu Đa!”
Tên trẻ tuổi áo trắng Đạo Minh bi phẫn hú dài một tiếng: “Ngươi bỉ ổi!”
Cũng xông lên điên cuồng.
Còn tên cao to Vu Minh đã nói không lên tiếng, đang dẫn theo những người còn lại, nhanh chóng truyền tai nhau: “Mau chạy đi!”
Vừa nãy là Tả Tiểu Đa đã ra tay hơn một chiêu, thanh niên Vu Minh đã biết rằng, đám người phe ta không phải là đối thủ, trong vòng một chiêu công kích đã giết hơn ba mươi người, cho dù đối phương dương đông kích tây, chiếm lấy lợi thế bất ngờ, nhưng vẫn là sự chênh lệch quá rõ ràng của thực lực.
….. có thể luyện đến trình độ như hiện tại, ai mà không nhạy bén, không có phản ứng thần tốc!?
Cái nơi yếu hại như đôi mắt, ai mà không bảo vệ một cách nghiêm ngặt nhất?
Đối phương có thể trong một chiêu công kích đánh chết hơn ba chục người, bất kể là sức lực, tốc độ, thời cơ, kiểu cả tu vị cũng đều là trình cao nhất.
Điều này, không cần nghi ngờ.
Chắc chắn không phải là đối thủ.
Cho nên, thanh niên Vu Minh đem theo hai mươi mấy người còn lại, lập tức rút lui, không nói lời nào, vội vàng sơ tán.