Tuy nhiên tình hình lần này lại khác hẳn.
Hắn vẫn chưa kịp đi đến phía trước, đột nhiên một tiếng vang như long trời lở đất, hiện ra chục ngàn tia ánh vàng, chiếu rọi trời đất.
Ngay sau đó, một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy hiện thân từ trong ánh vàng trên không trung!
Bỗng nhiên ánh mắt Tả Tiểu Đa sáng ngời, trở nên rục rịch…
Đồ tốt!
Bảo bối tốt!
Nhưng hắn cũng chỉ kịp động lòng, chưa kịp có hành động khác, đột nhiên không ít bóng người dồn dập thoáng thiện, xuất hiện ở trước mặt mình; mà trong thoáng chốc toà cung điện đó cũng thu nhỏ lại, cuối cùng hoá thành một tia ánh vàng, đi vào trong cơ thể một người trong số đó…
Tả Tiểu Đa chăm chú nhìn, bất ngờ lại là Lý Thành Long thu cung điện vào trong cơ thể!
Hắn lại nhìn Lý Trường Minh, Dư Mạc Ngôn, Vũ Yên Nhi, Hạng Xung Hạng Băng, còn có sư tỷ của Dư Mạc Ngôn là Độc Cô Nhạn Nhi bên cạnh Lý Thành Long; đám người mà trước đây mình dốc sức tìm kiếm, lại vẫn luôn không tìm được đều ở trong đó, không thiếu một người!
Một đường dài vết thương kiếm chém trên mặt Dư Mạc Ngôn, Độc Cô Nhạn Nhi yếu ớt dựa vào người hắn, sắc mặt trắng bệch như giấy, rõ ràng là đã bị trọng thương.
Hạng Băng cũng đi khập khiễng, Hạng Xung thì bị Lý Thành Long dìu lấy; thân hình cao to gần như hoàn toàn ngã trên người Lý Thành Long; còn Vũ Yên Nhi được Lý Trường Minh cõng trên lưng, hôn mê bất tỉnh!
Bất ngờ chỉ riêng Lý Thành Long là người bị thương nhẹ nhất trong đám người này, những người khác có một người thì thêm một người đều bị thương nghiêm trọng, ngũ lao thất thương.
Còn trong phe cánh khác, có người của Vu Minh, có người của Đạo Minh, mỗi bên đều có không ít người bị thương nặng, mà lúc này, vẻ mặt người nào người nấy đều đầy phẫn nộ, đôi bên tụ lại với nhau, ép sang đám người Lý Thành Long!
“Giao ra đây!”
Đôi mắt của một thiếu niên áo trắng Đạo Minh bừng đỏ, lớn tiếng gào thét.
“Giao ra đây.” Một võ giả to khoẻ Vu Minh hét với gương mặt căm phẫn.
“Có bản lĩnh, đến lấy đi!”
Lý Thành Long hừ một tiếng phun nước bọt: “Ta có được rồi thì là của ta đây, các ngươi muốn lấy, đơn giản. Khai chiến đi, ai sợ ai, xem mạng của ai dài hơn!”
Lý Thành Long vừa nói, vừa vẫy tay ở sau lưng.
Ra hiệu cho Dư Mạc Ngôn, tí nữa ta xông lên trước, ngươi đừng manh động, ngay lập tức xông lên trời phát ra tín hiệu, sau đó xuống đây hộ tống những người bị thương đi trước.
Dư Mạc Ngôn hít vào thật sâu, cầm chắc đuôi kiếm, âm thầm gật đầu.
Bây giờ, nếu như không có sự cứu viện từ bên ngoài, thì thật sự là chỉ có sức mạnh một mình của bản thân Lý Thành Long chặn sự tấn công từ phía sau, và cũng chỉ có một mình hắn là mục tiêu có thể đủ giữ chân kẻ địch.
Nếu như là người khác đoạn hậu, thì chắc chắn không đủ, cho dù là thực lực hay tầm quan trọng cũng không đủ!
Trên mặt Lý Thành Long lóe lên một sắc thái tráng liệt, lão tử lần này gặp phải cơ duyên bất thế; nhưng lại rơi vào tình thế nào, đúng là cơ duyên và nguy hiểm luôn kề cần, liều mạng thôi!
Nếu ta không liều mạng, bọn Băng Đản không người nào sống sót được!
Chỉ có ta liều mạng, quá lắm ta liều chết ở đây, nhưng lại có thể tranh thủ được đủ thời gian để bọn họ thoát thân.
Đối phương người đông thế mạnh, hai đại lục liên thủ, ta chỉ có một mình, chắc chắn là không đánh lại rồi!
Nhưng……
Lão tử ta sẽ sợ sao?
Tả lão đại sau này chắc chắn báo thù cho ta, quá lắm ta xuống đó trước đợi các ngươi thôi à!
Đợi đến khi các ngươi xuống đó, ta mới xử từng thằng các ngươi, lúc đó các ngươi không phải người đông thế mạnh nữa, đơn đả độc đấu, ai là đối thủ của lão tử đây?
Lý Thành Long hít vào một hơi thật sâu, đang định hét lên một tiếng để báo hiệu, để phát ra tín hiệu hành động.
Thì nghe thấy một tiếng nói vang lên: “Giao ra đây!”
Một giọng nói nghe đầy vẻ hung hăng ngang tàng, như là cách bò của một con cua vậy.
“Cái đám nhãi ranh Vu Minh và Đạo Minh chúng mày, như mây đen ngập trời, như tai họa đến cửa nhà, cứ trốn chui trốn nhủi trong kiếp nạn, mau mau đem tất cả đáng tiền không đáng tiền, toàn bộ giao ra hết cho lão tử!”
“Nhẫn không gian giao ra đây! Trong túi lôi ra hết cho ta!”
“Còn nữa binh khí trên tay giao ra luôn!”
Du Tiểu Hiệp đi với bộ dạng lục thân bất nhận, đi thẳng vào chiến trường: “Lão đại ta tới rồi! Bọn nhãi ranh Vu Minh Đạo Minh chúng bây, mau nộp tất cả các thứ ra đây hết!”
Thằng nhóc mập này là ai vậy?
Đám người Lý Thành Long sững sờ một lúc, xoay đầu nhìn, bỗng chốc đã hiểu ra, một cảm xúc vui mừng khôn xiết dâng trào trong tim.
Phút chốc, đều vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
“Tả lão đại!”
Tất cả quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trong khói bụi mịt mù, Tả Tiểu Đa mặc võ phục Cao Võ Tiềm Long, trắng tinh không một tì vết, trên mặt nở nụ cười mỉm phong độ, đầu nghiêng nghiêng, hai tay thọc vào túi quần, bước ra với dáng vẻ hiên ngang bất chấp.
Trên mặt mang dáng vẻ Ông trời lão đại ta đây lão nhị, hiên ngang muốn bị đập, thiếu điều nhe nanh giơ vuốt ra.
“Các ngươi nghe chưa! Lão đại ta nói rồi, giao ra hết đây mau! Thằng nào còn giấu tí tẹo nào, tí nữa lão tử khám xét xác bây, thì các ngươi chết rồi cũng không yên đâu!”
Nhóc mập Du Tiểu Hiệp đang kiêu ngạo la lên!
Đối mặt với thiên tài của hai đại lục, khoa tay chỉ trỏ bô bô ra lệnh, cao cao tại thượng!
Thật là….. lần đầu tiên trong có một khoảnh khắc cao hứng như thế, Du Tiểu Hiệp giờ đang cực kỳ hưng phấn, sắp bị tắc nghẽn mạch máu não rồi.
Phía đằng sau, Vạn Lý Tú, Chân Phiêu Phiêu, Cao Xảo Nhi vẫn không nói lời nào.
Thằng nhóc đâu ra vậy ta?
Cái kiểu cào mượn oai hùm này…. chúng ta thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Còn nữa…..
Cái chuyện khám xét tử thi, Tả Tiểu Đa chưa bao giờ làm chuyện ấy.
Người khác làm, quỷ này nó còn không yên tâm, nhất định phải kêu gọi Tam đại hoa khôi của trường khám xét cho nó.
Người có biết cách làm của người phát rồ đến nổi khiến cho người ta muốn ngăn chặn không?
Nhưng trong bụng dị nghị là thế, lúc này không phải là lúc suy xét đến chuyện này, nhanh chóng xông đến nơi rồi.
Xông đến chỗ bọn Lý Thành Long, thuốc trị thương trong tay, nhanh chóng đưa cho tụi trọng thương uống vào, bây giờ phe ta đã chiếm thế thượng phong, điểm yếu duy nhất đó là tụi bị thương này, phải nhanh chóng bảo vệ họ, không cho kẻ địch có cơ hội lợi dụng việc đó.
Còn Lý Thành Long thì tùy tiện ngồi xuống đất, cười khổ nói: “Tả lão đại, lần này ngươi mà không đến, cho dù mọi người không bỏ xác ở đây, tôi cũng chắc chắn xuống cửu tuyền rồi.”