Tên này lại xem những cao thủ Vu Minh Đạo Minh kia như người làm công cho mình… Vất vả thu thập, sau đó gặp phải Tả Tiểu Đa, chẳng mấy chốc bị cướp sạch… Lại đi thu gom, lại bị cướp lần nữa…
“Anh hùng!” Chỉ phút chốc thì tên mập trở nên sùng bái Tả Tiểu Đa trước mắt.
“Anh hùng quá đi mất, anh hùng… Lợi hại quá!” Đôi mắt của tên mập cũng trở thành hình ngôi sao rồi.
Chỉ xuất hiện bóng hình thì cao thủ Vu Minh quay đầu tháo chạy, hơn nữa sợ rằng không thể chạy thoát, còn vứt đồ tốt khắp nơi để chuyển ánh mắt sang hướng khác; đây… Đây thật sự là một cái đùi to mà!
Ta đi theo cao thủ như vậy, còn có thể có mối nguy hiểm nào chứ?
Chốc lát thì tên mập quyết định, đây chính là lão đại của ta!
“Lão đại, ngươi tên gì vậy?” Tên mập ân cần đi đến bên cạnh Tả Tiểu Đa, nhặt đồ giúp Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa còn thấy tên mập này vừa nhặt, vừa lấy đồ tốt từ trong nhẫn không gian của bản thân hắn ra, nhét vào trong đống thu được, làm chiến lợi phẩm cho mình…
Tên mập bày ý định đến nỗi vang leng keng.
Tất nhiên thần niệm của cao thủ cỡ này là bao trùm cả hiện trường, chắc chắn hắn sẽ để ý được hành động nhỏ này của ta; hơn nữa ta còn là tự mình làm một cách lén lút...
Thì càng có thể bày tỏ sự thành tâm của ta hơn…
Tuy nhiên sau khi hắn thu lên cho Tả Tiểu Đa, vốn muốn chờ vị anh hùng này nói xã giao một hồi, đâu ngờ rằng Tả Tiểu Đa không hề chớp mắt thì lấy hết đi.
Hắn lại còn nghiêm mặt lại, cau mày không hài lòng nhìn tên mập.
“Ngươi đâu đấy? Sao Cao Võ Tổ Long lại có đồ thỏ đế như ngươi chứ?” Tả Tiểu Đa nhếch mày: “Đánh không lại, hét gì mà hét?”
Tên mập tủi thân.
Ta đánh không lại, nhưng mà ta còn không thể thoát được, ta không hét thì phải làm sao đây?
“Ta tên Du Tiểu Hiệp.”
Tên mập nhiệt tình tự giới thiệu bản thân: “Lão đại, anh hùng, xin hỏi tôn tính đại danh, tiểu đệ Du Tiểu Hiệp có lễ… Hô hô hô, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Hà, cũng có thể gọi ta là Tiểu Hà Mễ… Hô hô, bạn bè và các trưởng bối đều gọi ta như vậy…”
“Tiểu Hà Mễ…” Tả Tiểu Đa cau mày lại, không hứng thú lắm: “Đi đi, sợ chết như vậy, tìm chỗ trốn đi.”
“Ta đi theo lão đại ngươi…” Trên khuôn mặt mập mạp của Du Tiểu Hiệp toàn là nịnh bợ.
“Đừng đi theo ta, không có hứng thú dẫn ngươi.” Tả Tiểu Đa nghiêm khắc từ chối.
“Lão đại, tổ tông ta là Hữu Lộ Thiên Vương…” Du Tiểu Hiệp thấy Tả Tiểu Đa muốn đi, vội nói: “Nếu ta đi theo lão đại ngươi có thể bình an ra ngoài, nhà ta chắc chắn có hậu đãi.”
“Hữu Lộ Thiên Vương? Tổ tông ngươi?” Chợt Tả Tiểu Đa khựng lại bước chân.
Hắn quan sát trên dưới tên mập này, đm không nhìn ra thế mà còn là quan mấy đại.
“Tổ tông ngươi là Hữu Lộ Thiên Vương, sao còn vào nơi này lịch luyện?” Tả Tiểu Đa nhíu mày.
“Ta cũng không muốn đến… Ta là không muốn đến nhất đấy…” Tên mập nhắc tới chuyện này, ấm ức đến nỗi muốn khóc. Ai muốn đến ai là cháu trai!
“Ta là bị cố nhét vào đây… Anh em nhà bọn ta rút thăm, chỉ có ta xui xẻo nhất…”
Tên mập canh cánh trong lòng.
Đến bây giờ hắn cũng chưa hiểu ra, sao lúc rút thăm rõ ràng mình gian lận rồi mà vẫn rút được cái ngắn nhất…
“Được thôi, thế ngươi đi theo ta đi.”
Tả Tiểu Đa nói: “Thiên Vương đại nhân lớn tuổi vậy rồi, nếu lại phải khóc tang cháu trai thì khó coi rồi đấy.”
“Cảm ơn lão đại!”
Tên mập vui mừng trả lời.
“Làm nhiều chút!”
“Được chứ!”
Tiếp theo, tên mập ân cần tới mức khiến Tả Tiểu Đa cũng ngạc nhiên, giúp đỡ quét dọn chiến trường, kiểm kê vật tư, bản thân lại không lấy một xu, cho Tả Tiểu Đa hết.
Lúc rảnh rỗi thì bắt đầu kể chuyện cho Tả Tiểu Đa nghe, nói một số chuyện mà cấp cao không truyền ra được…
Còn xoa bóp cho Tả Tiểu Đa…
Tóm lại, cần mẫn đến mức tuyệt đối không giống như người đời sau quan to; nhất là không giống con cháu của Thiên Vương.
Đôi khi Tả Tiểu Đa cũng nghi ngờ.
Tên này có phải hậu nhân của Thiên Vương không vậy, đừng có là thuận miệng đặt điều nói láo, gạt ta đây làm vệ sĩ cho nó đấy chứ?
Nhưng tên này có ngọc bài thân phận, nhìn được một cách rõ ràng.
Kèm theo thời gian trôi qua, Tả Tiểu Đa hành động ngày càng dày đặc, đội ngũ ‘cướp bóc’ của Cao Võ Tiềm Long cũng càng lúc càng hành động tới tấp.
Đọ cần phải trong thời gian có hạn giành được thành quả chiến đấu lớn nhất!
Đây là chỉ thị cao nhất của thủ lĩnh cao nhất tập đoàn ‘bọn cướp’ Tả Tiểu Đa.
Cho nên bây giờ mọi người dốc hết sức cướp bóc, thậm chí mấy ngày cuối cùng cũng không tu luyện, cướp vật tư trước rồi nói. Sau này thì không còn cơ hội tốt như vậy đấy…
Cuối cùng…
Bên đó thoang thoảng tiếng sấm sét, tia chớp vọt lên.
Tả Tiểu Đa nhìn từ phía xa, cho dù cách xa mấy ngàn dặm, nhưng vẫn có thể thấy được… Dường như mây đen đang dần dần nâng cao trên bầu trời bên đó…
Có vẻ như bầu trời trên đỉnh đầu mình cũng đang không ngừng nâng cao.
Lại nhìn dãy núi trước mắt, hình như cũng có từng chút không khí âm u sinh sôi.
“Xem ra vùng không gian này thật sự sắp sụp đổ rồi!”
Tả Tiểu Đa vươn người nhảy lên, chạy nhanh trở về: “Người đâu? Đều ra đây, ra đây hết cho ta đây, đừng tu luyện nữa, hãy tụ tập lại trước! Chờ đợi được dẫn ra ngoài!”
Tên mập Du Tiểu Hiệp gào to theo.
Tuy thực lực hắn thấp kém, nhưng thân pháp thật sự không tầm thường, thân thể mập ù giống như con gấu trúc đi theo sau lưng Tả Tiểu Đa, lại theo được với tốc độ không nhanh không chậm trong tình hình Tả Tiểu Đa không có phát lực quá mức.
Tả Tiểu Đa vừa phi hành, vừa lớn tiếng la hét, trước sau chẳng qua mấy trăm dặm, lượng lớn võ giả Anh Biến đại lục Tinh Hồn đã theo phía sau hắn.
Các tập đoàn ‘bọn cướp’, cũng dần dần tập hợp sang đây.
Thật sự sắp tới thời gian rồi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ điều này.
Mọi người đang bay về phía trước, chỉ thấy một ngọn núi trước mắt, dễ nhận thấy trước đây như từng sụt lún vì nguyên nhân gì đó; trên núi rối bời, toàn bộ cây đại thụ cao chọc trời nghiêng lệch lộn xộn.
Tả Tiểu Đa từng đến ngọn núi này một lần, cũng không để ý, tại sao phải bận tâm một thế giới hoàn toàn không có đồ tốt gì? Cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ đi ngang thôi.