Đây thì quá mạnh rồi!
Rốt cuộc rốt cuộc, vào ngày này, Tả Tiểu Niệm đã leo lên đỉnh núi.
Phóng mắt nhìn chăm chú, nhìn về phía nơi xăm xa chân trời; bên ấy, mây mù mịt mờ, sấm chớp hòa vào nhau.
Chính là Không gian thiên đạo hỗn loạn mà Tả Tiểu Đa tiến vào; chỉ là, từ bên này Tả Tiểu Niệm nhìn về bên đó, mảnh không gian, dường như từ từ dâng cao lên…
Cứ theo thời gian trôi qua, càng là một mảnh không gian tách biệt, càng ngày càng cao, dần dần lộ ra đỉnh núi vốn bị che lấp…..
Trong lòng Tả Tiểu Niệm đột nhiên hiểu ra: Cơ hồ, đây là lúc phải bước ra rồi!
Tự mình đếm thử, số nhẫn không gian chuyến đi lần này, mắt thấy đã vượt qua con số một ngàn năm trăm.
Nhưng, cái nàng khác với Tả Tiểu Đa nhất là….
Tài nguyên dưới đất, Tả Tiểu Niệm không biết từ đâu mà có, tất cảnh thiên tài địa bảo mà nàng thu nhặt được đều đến từ mặt đất, cũng chính lúc trước ở sơn cốc núi băng tuyết, vì nguyên nhân Băng Phách, đã bỏ tất cả tài nguyên thuộc tính Băng vào trong túi, ngoài ra, càng là mắt thấy từ cơ duyên mà có được.
Còn bên Tả Tiểu Đa, đều là trên mặt đất dưới mặt đất, đều không bỏ qua, vét sạch sành sanh.
……
Khu vực Ngự Thần.
Tần Phương Dương toàn thân đẫm máu xông ra, hắn mới thật sự là đơn đả độc đấu, lịch luyện sinh tử, không có ai tổ đội với hắn, cũng không có ai biết được lai lịch thân phận của hắn.
Nói đến lần này, cũng nhờ có phúc của những chiến hữu cũ, mới đạt được tên trong danh sách Ngự Thần lần này; mà sau khi đánh đến vào đây, cứ không ngừng quanh quẩn vùng vẫy giữa lằn ranh sống chết.
Tần Phương Dương thật không ngờ đến, lịch luyện lần này đối chiến lại tàn khốc đến thế.
Ngày đầu vào đây, đã ba lần gặp phải nguy cơ sống chết; lại sau đó, cơ hồ mỗi ngày, đều chật vật giành lấy cái sống từ cái chết, cho đến gần hai tháng lịch luyện, Tần Phương Dương mới cảm thấy tu vị của chính mình, trong bầu không khí tàn khốc như thế, cứ rèn luyện tới mức sắp đạt đến trình độ đạt đỉnh Ngự Thần.
Điểm khác biệt nhất giữa Hắn và Tả Tiểu Đa Tả Tiểu Niệm đó là, Tần Phương Dương lấy được Thiên tài địa bảo gì, bất kể là cướp lấy hay đào được, chỉ cần có ích cho thể chất, có ích đối với đề thăng tu vị, ngay lập tức là xơi tái toàn bộ ngay!
Toàn bộ nuốt vào bụng hết, có thể nâng cao một chút là nâng cao liền!
Bất luận là cướp được, hay là bản thân cơ duyên hảo hợp gặp phải, những thứ có được đều xử lý như thế; Kinh nghiệm chiến trường đã từng trải qua trăm trận đã cho hắn sự tự tin lớn đến thế; Đều là vết thương của đồng quy vu tận, những võ giả bình thường không thể tránh khỏi, nhưng Tần Phương Dương thì có thể lợi dụng sự thay da đổi thịt nho nhỏ của cơ bắp này để tránh khỏi cái chết.
Nên mỗi khi lúc này, đối thủ của hắn sẽ đi đời nhà ma, còn hắn, cứ bảo toàn không đến nổi chí mạng.
“Từ khi đến cái nơi địa giới xui xỏe này…. nội phần ngực, trước sau đã bị đâm lủng sáu lần rồi….” Tần Phương Dương toàn thân quần áo rách rưới ngồi lên tảng đá lớn, đang tính nhẩm những gì thu được.
“Ta tổng cộng thu được ba mươi chiếc nhẫn…. chỉ cần có thể đem những thu hoạch này ra ngoài, là có thể tăng thêm cho nhiều nền tảng cho đám nhóc rồi…” Nghĩ mãi nghĩ mãi, nhịn không được mỉm cười lên.
“Đám nhóc ranh, các ngươi mà không nỗ lực tu luyện, không những có lỗi với nàng, mà càng có lỗi với lão tử!” Tần Phương Dương nở nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.
Tần Phương Dương nhớ đến những học sinh của mình, đó là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời này, là chỗ gửi gắm kiêu ngạo lớn nhất của hắn và nàng!
“Ta đã nhận được thư mời nhận chức vụ, sau khi ra ngoài liền phải đến Cao Võ Tổ Long dạy học rồi.”
Tần Phương Dương nghĩ đến điều này, vẻ mặt hắn càng yên lòng vui vẻ hơn.
Ta đã làm được giao phó của ngươi, ta sắp đi Thượng Kinh, thay ngươi, nhìn bọn họ trưởng thành.
Nghĩ tới Cao Võ Tổ Long, và tương lai quần long đoạt mạch…
Tần Phương Dương hít một hơi thở sâu: “Các nhóc, tương lai quần long đoạt mạch chỉ có thể xem sự nỗ lực của chính các ngươi, ta phải trông thật tốt, rốt cuộc trong số các ngươi có bao nhiêu Chân Long bay cao! Đến lúc đó, ta ở bên đó, chắc cũng có thể giúp các ngươi… Một số chuyện!”
“Chỉ tiếc rằng không còn cơ hội lên chiến trường… Đời người có được có mất, khó tránh có chút tiếc nuối. Đợi sau khi đoạt mạch, chắc chắn có cơ hội đến chiến trường lần nữa, chắc chắn có được.”
Tần Phương Dương híp mắt lại, nghĩ đến quần long đoạt mạch sắp tới, mặc sức tưởng tượng về tình cảnh học sinh mình độc chiếm số một, cảnh tượng lên đài cảm ơn nói cảm nghĩ, không nhịn được bật cười một cách rực rỡ.
“Đến lúc ấy, tâm nguyện của ngươi, thế nào cũng nên thoả mãn rồi, chắc hẳn ngươi không muốn thấy chiến trường chém giết của bọn họ sau đó.”
“Tới khi đó, ta nên đi đâu tìm ngươi?”
Tần Phương Dương thâm tình mà tim đập nhanh thì thầm hỏi: “Lại đi tìm Đông Phương đại soái… đã nhiều năm vậy rồi, đại soái chưa chắc có thể giúp đỡ lần nữa. Hoặc là tìm Tả Tiểu Đa… Thằng nhóc đó, ta thật sự không thể tin tưởng hắn, chắc chắn hắn sẽ không nói sự thật với ta đâu. Mặc dù không mong hắn cũng có thể chỉ vô số hy vọng ra cho ta… Ôi, thẳng khỉ đó, nhớ đến đã muốn đập cho một trận… Mẹ nó, chỉ suy nghĩ thôi lại ngứa tay rồi…”
…
Tả Tiểu Đa đang truy sát mấy cao thủ Anh Biến của Vu Minh!
Mấy người này lại không có để lại nhẫn không gian rồi chạy trốn như người trước kia, nếu lúc ngươi tháo chạy để lại chiếc nhẫn, chắc chắn lấy nhẫn trước…
Nhưng các ngươi lại không hề để lại chút ít…
Chẳng lẽ là xem thường Tả Tiểu Đa ta?
Đột nhiên trong lúc hắn đang truy sát, phía trước có một tên mập mặc đạo phục màu trắng của Cao Võ Tổ Long với vẻ vô cùng nhếch nhác xông ra đây.
“Cứu mạng… Cứu mạng với… Ta là người của đại lục Tinh Hồn, cứu ta đi…”
Mười mấy bóng lưng cao thủ Vu Minh ở sau lưng tên mập.
Được thôi, Tả Tiểu Đa tự nhiên đi đến trước mặt, kết quả đối diện vừa trông thấy Tả Tiểu Đa xuất hiện, hô một tiếng kinh ngạc, ngay sau đó vứt tán loạn một mảnh lớn thiên tài địa bảo xuống đất, xoay mông chạy…
Nhóm người này đều từng bị Tả Tiểu Đa cướp một lần…
“Đm… Hiểu chuyện vậy!”
Tả Tiểu Đa bắt đầu thu thiên tài địa bảo bị vứt lộn xộn lên lại, lẩm bẩm: “Thế thì chờ các ngươi dành dụm thêm, lần sau gặp được hãy giết… Thời gian không còn nhiều, lần tiếp theo phải giết người trước mới được…”