Tên tuổi đệ nhất của đại lục, khiến Diệp Trường Thanh có chút được quan tâm mà lo sợ.
Mới nhìn thấy Ngô Thiết Giang đừng ở đó đã bất giác kinh ngạc không thôi.
“Ngô tôn giả, sao ngài lại đứng ở đây? Xin mau mau vào trong nhà ngồi đi ạ.”
“Không sao, lần này ta đến là muốn thăm đứa cháu trai cháu gái của bạn ta, không cố ý muốn quấy rầy các ngươi đâu, nhưng thật không trùng hợp chúng nó lại không ai ở nhà, ngược lại kinh động đến mọi người, cứ bận việc của các ngươi đi, không cần để ý đến ta.”
Ngô Thiết Giang cười nói: “Đúng rồi, thân phận của ta hãy cứ giữ bí mật với tụi nó nhé.”
“Hiểu ạ.”
Diệp Trường Thanh nghe xong bốn từ “cháu trai cháu gái” này thì có cảm giác như sấm sét giữa trời quang.
Trong lòng hắn ngay lập tức xác định được thân phận của Tả Tiểu Đa, không kìm được mà kinh hãi trong lòng.
Trước đây vẫn chỉ là suy đoán mà không dám chắc chắn, nhưng bây giờ, với sự xuất hiện của Ngô Thiết Giang cũng giống như cơ bản xác định rồi.
Trên thế giới này, liệu còn có bao nhiêu người được Ngô Thiết Giang gọi là “cháu trai cháu gái” chứ, thậm chí còn chủ động đến thăm hỏi?
Thân phận như vậy còn có thể không bại lộ được sao?
Chuyện này chẳng khác gì con rận nằm trên đầu trọc, rõ như ban ngày.
Đám người Diệp Trường Thanh nhanh chóng rời đi, bà Thạch cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Ngô Thiết Giang vẫn yên lặng đứng chờ trước cổng biệt thự, nhìn cây cối trơ trụi xung quanh và khung cảnh trang nhã của biệt thự, ông không khỏi gật đầu hài lòng.
Cũng khá lắm, nơi đây đúng là rất thích hợp để mở trạm Thiết Tượng.
Cuối cùng...
Khí tức của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đã xuất hiện trong biệt thự, sau đó lập tức nghe thấy tiếng hoan hô của Tả Tiểu Đa, Ngô Thiết Giang nở một nụ cười hòa nhã, thật sự đã rất lâu mới gặp lại.
Chợt nhìn thấy một thiếu niên cao to nhí nha nhí nhảnh chạy bổ ra, đường nét khuôn mặt vẫn là cậu nhóc nhỏ nhắn năm xưa gặp tại thành Phượng Hoàng, chỉ có điều đã cao và lớn hơn rất nhiều.
Gương mặt cũng trưởng thành hơn rất nhiều, chỉ là khí chất tinh quái kia vẫn như khắc trong xương cốt, không chút thay đổi.
Lần đầu tiên Ngô Thiết Giang nhìn thấy Tả Tiểu Đa, cậu bé ấy còn chưa cao đến 1m8, còn bây giờ đã là 1m9 rồi, đã cao lên hơn 10cm, dáng vẻ này so với thân phận của hắn, hiển nhiên có hơi giản dị mộc mạc một chút, nhưng đã có một phần tư thế của uyên đinh nhạc trì.
Đây là quanh năm khổ luyện Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy, tạo nên sự ngưng tụ khí thế một cách tự nhiên.
“Tiểu Đa Đa! Hahahahaa....” Ngô Thiết Giang cười lớn, cất tiếng gọi.
Tả Tiểu Đa lập tức đen mặt.
Có thể đừng gọi Tiểu Đa Đa được không vậy?
Đây là biệt danh từ xa lắc xa lơ chẳng ai gọi nữa rồi, cho dù là mẹ hay chị đi nữa đều lâu lắm chẳng gọi nữa.
“Tiểu Niệm cũng ở đây à, gặp được hai đứa thật tốt!”Ngô Thiết Giang bật cười lớn.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi sửng sốt.
Lúc gặp Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ở thành Phượng Hoàng, Tả Tiệu Niệm còn chưa qua Thai Tức Cảnh, còn Tả Tiểu Đa chỉ vừa mới ở cảnh giới Tiên Thiên, chỉ vừa mới bước vào con đường võ đạo mà thôi.
Còn bây giờ, quá trình tu vi của cả hai đứa đều có sự trưởng thành một mức độ lớn, khiến vị đại năng Ngô Thiết Giang đây một phen kinh ngạc.
Tả Tiểu Niệm tràn đầy năng lượng, rõ ràng là vừa mới hoàn thành xong quá trình tập luyện Thần Hồn, đã đạt đến cảnh Ngự Thần rồi?
Ừm, về vấn đề tu cảnh có lẽ còn thiếu một chút, nhưng lại đã hoàn thành xong việc tu luyện Thần Hồn, khi thực sự đạt tới cảnh Ngư Thần nhất định sẽ càng có nhiều sự tiến bộ.
Còn Tả Tiểu Đa, trên mặt toàn là tử khí oánh nhiên, trong lúc phất tay mơ hồ có vân khí xuất hiện.
Đây là… Hóa Vân?
Nhưng nếu đạt tới cảnh giới Hóa Vân làm sao có thể khống chế nguyên khí tiến hóa?
Lẽ nào là… sắp đột phá cảnh giới Hóa Vân rồi?
Nhưng vì sao đã tràn ngập vân khí chứ?
Với lại, cách lần tạm biệt lần trước hình như chưa được bao lâu nhỉ?
Được 1 năm không?
Hai đứa yêu nghiệt này, không ngờ lại tiến bộ thần tốc đến vậy!
Quả không hổ là con của hai tên yêu nghiệt kia sinh ra!
Tả Tiểu Đa đã tiến lên phía trước, vươn tay nắm chặt lấy tay của Ngô Thiết Giang: “Chú Ngô, người mau vào đi, sao người lại đến thế này, thật sự là quá lâu chưa gặp chú rồi, thật khiến đứa cháu như cháu đây nhớ chết mất”.
Tả Tiểu Niệm nhanh chóng chạy đi pha trà, sau đó bưng lên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tả Tiểu Đa, rót trà cho hai người bọn họ, rất ra dáng hình ảnh của một người phụ nữ của gia đình.
Cả ba người lần lượt ngồi xuống, khói trà đan quyện lại với nhau bay lên.
“Gặp được hai đứa thật tốt… ta phiêu bạt ở bên ngoài cũng rất hay nhớ đến mấy đứa”.
Ngô Thiết Giang nói cười haha: “Còn việc lần này đến thì… thực ra thì là lần trước, con, …. khụ, cha con gọi điện thoại cho ta, bảo ta đến xem con thế nào, sợ con lãng phí mất tài liệu gì đó...”
Vốn là muốn nói sư huynh của con, nhưng nghĩ đến Tả Tiểu Đa bây giờ có lẽ vẫn chưa biết có một vị sư huynh như thế tồn tại.
Dù sao Tả lão đại bây giờ cũng đã về rồi, mượn cái danh của hắn một chút, vừa có thể giúp đồ đệ của hắn, vừa giúp được con trai của hắn luôn, chắc sẽ không bị “mời dùng cơm” nữa đâu nhỉ....?
“Cha con?” Tả Tiểu Niệm đột nhiên suy nghĩ: “Chú Ngô, cha con gọi điện thoại cho thúc khi nào vậy?”
“Có lẽ đã 1 tháng rồi đấy.” Ngô Thiết Giang nghĩ ngợi rồi nói: “Lúc đó, ta vẫn còn ở nơi khác rèn vũ khí cho người ta....”
“Một tháng...?”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên đôi chút nghi ngờ.
Nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, có lẽ là cha và mẹ đã chuẩn bị từ sớm cho một kế hoạch khác.
Tả Tiểu Đa thấy có lẽ bản thân hắn đã hiểu ra rồi: chắc chắn cha hiểu rõ tính cách của mình, cũng chắc chắn mình thí luyện trong di tích nhất định sẽ có được nhiều thứ hay ho, mà nền tảng kiến thức của bản thân mình lại hạn chế, càng không có tay nghề đó...
Cho nên mới nhờ chú Ngô đến để giúp đỡ...
Hắn có đôi chút nghi ngờ đó là: cha mẹ biết hai người tụi ta sẽ vào không gian thí luyện, chuyện này… hình như lúc sắp đi đã lựa chọn rồi? (điểm này ta không nhớ nhầm chứ nhỉ?)
Tả Tiểu Đa quay đầu, cảm thán nói với Tả Tiểu Niệm: “Cha chúng ta tính toán thật không chút sai sót, trước tính toán kĩ lưỡng sau mới hành động.”
Tả Tiểu Niệm trừng mắt nói: “Cha tính toán không trật đi đâu được là một chuyện, nhưng hắn lại rất hiểu bản tính tồi tệ của ngươi, đây lại là một chuyện hoàn toàn khác.”