Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1533 - Chương 1532: Hình Thức Ban Đầu Của Thần Khí

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1532: Hình thức ban đầu của Thần khí

“Đao pháp tuyệt thế này, chú Ngô, sao chú lại lấy được vậy? Chắc chắn là mất không ít công sức nhỉ?” Tả Tiểu Đa biết ơn nói.

“Dĩ nhiên, phí một đống công sức đấy.” Ngô Thiết Giang gật đầu.

Trong lòng thầm nghĩ, thật ra cũng chẳng tốn công sức gì, là cha ngươi đưa cho ta đấy.

“Nhưng tu luyện loại đao pháp này, ít nhất phải có một thanh kỳ đao chứ?” Tả Tiểu Đa hơi sầu muộn.

Một thanh siêu cấp đại đao nên chế tạo như thế nào? Cụ thể cần những tài liệu gì để tạo thành?

“Đao…” Trong lòng Ngô Thiết Giang bỗng nhiên giật thót.

Móa nó, bảo lão tử đến đưa đao pháp, thế nhưng lại không đưa đao cho lão tử, thanh đao dài như vậy biết đi đâu mà tìm bây giờ? Thế này chẳng phải lão tử lại phải bỏ ra một lượng lớn tài liệu hay sao?

Nhưng vấn đề là ta thật sự không biết đi đâu để tìm ra nhiều tài liệu như vậy.

Loại đao này, tài liệu thông thường không làm ra được!

Ngô Thiết Giang lập tức chảy mồ hôi lạnh, ta nói chứ, ném lại đao pháp để ta mang đi tặng, bản thân hắn thì cứ thế đi mất. Lúc đó cứ nghĩ lần vượt ải này rất là nhẹ nhàng chứ.

Lại còn vui vẻ một phen.

Hiện tại mới nhận ra, chỉ có mỗi đao pháp thôi.

Móa nó chứ, đao đâu?

Loại đao pháp đặc chế này, nhất định cần có đao đặc chế mới được!

Chỉ có đao pháp mà không có đao thì còn luyện cái beep à?

Đây không phải là đang chơi ta sao?

“Hay là cứ cho ta xem tài liệu mà hai ngươi đang có trước đi.” Ngô Thiết Giang nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện.

Không phải là ta không giúp.

Mà là tài liệu thông thường căn bản không rèn ra được loại đại đao này. Trong tay ta hiện giờ không có nhiều tài liệu cao cấp như vậy.

Việc này cần bàn bạc kỹ càng hơn.

Tả Tiểu Đa nhìn Tả Tiểu Niệm, nàng hơi do dự một chút, rút Đoạt Linh kiếm ra, nói: “Chú Ngô, chú xem thanh kiếm này thế nào?”

Ngô Thiết Giang vừa động vào, Tiểu Tiểu Đa lập tức từ bên trong Đoạt Linh kiếm chui ra, thổi một hơi khí lạnh về phía Ngô Thiết Giang.

Phốc!

Mặc cho Ngô Thiết Giang nghĩ nát óc cũng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tai nạn thế này.

Người hoàn toàn toàn chẳng phòng bị gì như hắn, ngay lập tức bị hơi lạnh đến cực độ phả lên đầu, cho dù tu vi cao thâm cũng vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, thần thức mơ hồ, rầm rầm té lăn ra sau. May mà đang ngồi trên sofa mới không xảy ra chuyện mất mặt.

Tả Tiểu Niệm bị dọa giật mình, vội vàng ngăn Băng Phách lại.

“Tiểu Tiểu Đa, không được nghịch ngợm!”

Tả Tiểu Đa ngồi một bên nhất thời trong lòng rất là không vui.

Nghe kiểu gì cũng thấy như là đang quát mình, đang dạy dỗ mình vậy.

Cảm giác này thật là!

Hai người vội vàng nhìn về phía Ngô Thiết Giang, Tả Tiểu Niệm vội vã thu lại khí lạnh.

Ngô Thiết Giang chỉ là đột nhiên gặp biến cố, cũng không có gì đáng ngại, vội vàng khôi phục lại. Dù sao hắn cũng là siêu cấp cao thủ, mặc dù một hơi này của Tiểu Tiểu Đa lợi hại, mặc dù thình lình xảy ra, nhưng muốn thực sự làm hại tới hắn thì còn xa mới đủ.

Chỉ cần vận chuyển nội tức thì lập tức có thể khôi phục trở lại.

Theo nguyên khí bốc hơi, hàn băng khí lạnh còn sót lại trên mặt cũng nhanh chóng hóa thành nước loạt xoạt rơi xuống: “Lợi hại!”

Ngô Thiết Giang tuy rằng khôi phục, thế nhưng mặt già lại đỏ bừng cả lên.

Hắn cũng coi như tay già đời từng lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, sao lại không biết vừa rồi nếu như là ở trên chiến trường, sự mất khống chế trong nháy mắt kia đã đủ để giết bản thân một trăm lần rồi.

“Ta không sao.” Đối diện ánh mắt vừa quan tâm vừa áy náy của tỷ đệ hai người, Ngô Thiết Giang phất phất tay, lập tức trong mắt lộ ra kỳ quang, mắt không chớp nhìn Tiểu Tiểu Đa.

Tiểu Tiểu Đa lớn bằng đầu ngón tay nhăn lại cái mũi nhỏ, hừ một tiếng, uốn éo eo nhỏ, vù một cái chui lại vào trong Đoạt Linh kiếm không ra nữa.

“Đây là, Băng Phách nhận chủ?”

Ngô Thiết Giang kinh sợ nhìn Đoạt Linh kiếm.

Đối với chuyện Tả Tiểu Niệm được Băng Phách nhận chủ, Ngô Thiết Giang hoàn toàn không biết gì, nếu không thì kiểu gì cũng phải có phòng bị.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy Băng Phách, bỗng nhiên tâm thần chấn động tới cực điểm.

“Thế mà thật sự là Băng Phách đỉnh phong hoàn chỉnh, có ý thức độc lập hoàn toàn và đã hóa hình.”

Nhìn thấy hành động hoàn toàn nhân tính hóa của Tiểu Tiểu Đa, Ngô Thiết Giang gần như sắp ngất đi.

Nhìn Đoạt Linh kiếm, nhìn Tả Tiểu Niệm, trong lòng chấn động, muôn vàn cảm xúc.

Phúc duyên của đứa nhỏ này, thật sự là…

Từ trước tới nay, cũng chỉ có Băng Minh Đại Vu của Vu tộc dưới tạo hóa cơ duyên chiếm được một Băng Phách nhận chủ. Nhưng thời điểm hắn đoạt được Băng Phách nhận chủ thì cấp bậc tu vi của bản thân đã là đỉnh phong của thế giới đó, hơn nữa còn trên Phi Thiên cảnh.

Tả Tiểu Niệm chẳng qua chỉ có tu vi Hóa Vân thế mà đã được Băng Phách nhận chủ, có thể nói là chuyện xưa nay chưa từng nghe tới!

Ngô Thiết Giang cảm thấy đầu óc mình hơi không đủ dùng rồi, mất một lúc cũng chưa dám tin đây là sự thật.

“Về thanh kiếm này, ngươi muốn thế nào?” Ngô Thiết Giang ổn định lại tinh thần, trầm giọng hỏi.

Lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ: Thanh kiếm do ta rèn ra, hôm nay đã trở thành Thần khí rồi!

Hơn nữa còn là Thần khí có Kiếm linh là một Băng Phách hoàn chỉnh!

Loại quang vinh này khiến Ngô Thiết Giang cả người nóng lên.

Thật muốn hét to một tiếng: “Ta rèn ra Thần khí rồi!”

Tả Tiểu Niệm dè dặt nói: “Chú Ngô, thanh kiếm này có thể thêm vào một chút tài liệu thuộc tính băng để Tiểu Tiểu Đa ở bên trong dễ chịu hơn không?”

Tiểu Tiểu Đa cảm nhận được sự quan tâm của Tả Tiểu Niệm, vô cùng vui vẻ hiện ra, bay lên hôn lên mặt Tả Tiểu Niệm một cái, lúc này mới vui vẻ quay về.

“Không cần nữa.”

Ngô Thiết Giang cầm lấy Đoạt Linh kiếm, vô cùng tán thưởng ngắm nhìn thân kiếm trắng như tuyết, nói: “Thanh kiếm này nhận được tạo hóa của Băng Phách, đã có năng lực tự chủ tiến hóa rồi.”

“Tự chủ tiến hóa?”

“Đúng vậy.”

Ngô Thiết Giang vô cùng tán thưởng nhìn Đoạt Linh kiếm: “Nếu như trong tay ngươi có Huyền Băng vạn năm hoặc là tài liệu thuộc tính băng khác, chỉ cần cắm kiếm lên là được.”

Bình Luận (0)
Comment