Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1534 - Chương 1533: Lại Lật Xe

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1533: Lại lật xe

“Băng Phách sẽ tự động hấp thu tinh hoa trong đó, ngươi nhìn thấy những vật có thuộc tính băng xuất hiện dấu vết hòa tan, đó chính là do mất đi tinh hoa, đều bị hấp thụ hết rồi.”

Ngô Thiết Giang cảm thán nói: “Thanh kiếm này, hiện tại đã không cần vỏ kiếm nữa rồi.”

“Ý của chú là, lúc bình thường đều cần cắm lên trên Huyền Băng, thường xuyên duy trì trạng thái hòa tan rồi hấp thu này?”

“Đúng vậy.”

“Như vậy ngươi sẽ không phải cần nỗ lực tu luyện hàn khí thuộc tính băng nữa, chỉ cần lúc tu luyện có tiếp xúc với thanh kiếm này và Huyền Băng thì tự nhiên có thể không ngừng cung cấp linh khí thuộc tính hàn dùng mãi cũng không hết.”

“Đương nhiên, lúc ngươi tu luyện vẫn cần Tinh Hồn Ngọc để hấp thu Nguyên năng, mà trong lúc tu luyện, chỉ cần mang theo thanh kiếm này bên người, hàn khí tẩm bổ, có thể chuyển hóa thuộc tính một cách tự nhiên.”

“Đây chính là chỗ tốt lớn nhất của Băng Phách nhận chủ.”

“Ồ, chẳng trách khoảng thời gian gần đây ta tu luyện tiến bộ nhanh như vậy.” Tả Tiểu Niệm giống như ra oai mà nhìn thoáng qua Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Niệm quyết định, về sau không đặt Đoạt Linh kiếm trong nhẫn nữa, cũng không cắm trong vỏ kiếm nữa, cứ cắm trên Huyền Băng, trong tay nàng có nhiều Huyền Băng như vậy, ít nhất cũng phải cả nghìn cả vạn viên.

Có Tiểu Tiểu Đa hỗ trợ, có sự chênh lệch thời gian của Diệt Không Tháp, còn có nhiều Huyền Băng như vậy, Tiểu Cẩu Đát, ngươi còn định đấu với ta kiểu gì?

Căn cơ thanh kiếm này đã thành, đã không cần thêm bất cứ cải biến hay chế tạo nào nữa rồi, chỉ cần tự chủ tiến hóa là được. Thậm chí Đoạt Linh kiếm được Băng Phách nhập kiếm, đã có thể căn cứ vào sức mạnh của bản thân ngươi mà tùy thời điều chỉnh độ nặng nhẹ rồi.

Ngô Thiết Giang khen ngợi: “Thần binh! Đây mới chân chính là Thần binh! Về sau đến khi linh hồn Băng Hoàng thức tỉnh, sau đó lại bị Băng Phách cắn nuốt thì uy lực còn sẽ tăng cao hơn nữa!”

Ngô Thiết Giang càng nói càng hưng phấn, nhưng trong lòng đủ loại nghi ngờ, loại phúc duyên to lớn này, cô bé này làm sao mà đoạt được?

“Vậy trong tương lai lúc binh khí này đạt đến đỉnh phong, sẽ đạt đến trình độ gì?” Tả Tiểu Đa ân cần hỏi.

“Đỉnh phong? Thanh kiếm này không có cái gọi là đỉnh phong.”

Ngô Thiết Giang trầm giọng nói: “Thần khí bậc này sẽ tiến hóa theo cảnh giới tu luyện của chủ nhân, từ đầu đến cuối đều phù hợp. Đổi một cách nói khác, con đường đại đạo trước mắt của Niệm Nhi không có hạn cuối, càng ngày càng mạnh, bất kể có đạt đến cấp bậc nào thì ta cũng không cảm thấy kỳ lạ. Vậy Băng Phách vốn dĩ chính là Tiên Thiên linh vật, Tiên Thiên linh vật đó, ngươi hiểu không?”

“Chính là dù cho lúc đó Tiểu Niệm Nhi có thể vấn đỉnh tinh không thì thanh kiếm này vẫn có thể phù hợp với nàng. Đạt tới cấp bậc siêu thế giống các bất thế thần khí như Chuông Đông Hoàng, Huyền Hoàng Tháp, Oa Hoàng kiếm…”

Ngô Thiết Giang nói một hồi rồi đột nhiên bật cười ha ha.

“Có duyên rèn ra được thanh kiếm này, kiếp này của Ngô Thiết Giang ta đã không còn mong muốn gì nữa! Tuy ta mới chỉ rèn ra được phôi kiếm; nhưng khi đó, thanh kiếm này đã có thể vấn đỉnh chí cao, trở thành thần khí đỉnh cao chân chính, khiến Ngô Thiết Giang ta... Tự hào.”

Cuối cùng hắn cũng nắm bắt được cơ hội để khoe khoang về bản thân một lần.

“Oa Hoàng kiếm?!”

Trong nháy mắt, Tả Tiểu Đa đã bị thần binh hàng đầu – thứ mà Ngô Thiết Giang nhắc tới làm cho khiếp sợ ở trong lòng.

Oa Hoàng kiếm?

Hình như chính là thanh kiếm mà ta vừa có được, đúng không?

Nhưng ta không cảm thấy có gì khác thường mà?

“Đúng vậy, tương truyền năm đó thế giới có sự biến đổi lớn, khiến cả bầu trời sụp xuống, tất cả sinh linh của toàn bộ đại lục đều gặp phải tai họa ngập đầu, đúng lúc đó, Oa Hoàng đại nhân – người có tài năng siêu phàm đã dùng tất cả thần lực để luyện chế Bổ Thiên Thạch, bổ sung vào lỗ hổng trên bầu trời! Như thế mới bảo toàn được sự sống của các sinh linh cũng như nơi tồn tại và phát triển của các sinh linh.

Ngô Thiết Giang nói với sự tôn kính: “Cho nên nói, hẳn là sinh linh trên khắp thế giới, đều phải cảm tạ ơn tái tạo và đức tái sinh của Oa Hoàng đại nhân!”

“Mà Oa Hoàng kiếm, là phối kiếm của Oa Hoàng đại nhân, khi Oa Hoàng đại nhân vá trời, thứ mà hắn cầm trong tay chính là Oa Hoàng kiếm. Ban đầu thanh kiếm này có tên khác, nhưng kể từ đó, theo sự truyền miệng mà nó được gọi là Oa Hoàng kiếm.”

Tả Tiểu Đa tò mò hỏi: “Vậy uy lực của thanh Oa Hoàng kiếm này rất lớn sao?”

“Uy lực rất lớn sao?” Ngô Thiết Giang liếc nhìn Tả Tiểu Đa bằng nửa con mắt, nói: “Nhóc con, ta nói cho ngươi biết, đừng dùng kiến thức nông cạn của ngươi để suy đoán về uy lực của Oa Hoàng kiếm.”

“Oa Hoàng kiếm, một kiếm chém ra, có thể hiệu lệnh sấm sét, có thể dời non lấp biển, có thể gây ra biến đổi lớn lao, có thể làm chủ sự sống và cái chết!”

Ngô Thiết Giang nói một cách tôn kính: “Đây là thánh khí! Là thần khí đỉnh cao theo đúng nghĩa!”

Tả Tiểu Đa nheo mắt, âm thầm suy nghĩ.

Thanh kiếm kia, vậy mà lợi hại như vậy sao?

Thật sự là không nhìn ra.

Có điều, kiếm của Tả Tiểu Niệm, vậy mà cũng có cơ hội trở thành sự tồn tại như vậy trong tương lai, điều này khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy vui mừng phấn khởi từ đáy lòng.

Tả Tiểu Đa lại nhớ ra một chuyện, vì thế hỏi một cách đầy hào hứng: “Chú Ngô, chùy của ta thì sao? Đó cũng là thần binh lợi khí được làm ra từ đôi bàn tay của ngươi mà?”

“Chùy của ngươi...”

Ngô Thiết Giang ho khan một tiếng.

Biết nói lời này thế nào?

Mặc dù Đoạt Linh kiếm của người ta và Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy của tên nhóc nhà ngươi đều được làm ra từ đôi bàn tay của ta, nhưng về cơ bản Đoạt Linh kiếm có tương lai vô hạn, là vì có Băng Phách nhập kiếm, hóa thành kiếm linh.

Còn nếu so sánh chùy của ngươi... Với kiếm của người ta, thì hẳn là có sự chênh lệch rất lớn, một trên trời một dưới đất, sao có thể so sánh được?!

“Chùy của ngươi... Nếu ngươi muốn dưỡng cho tốt... Thì dùng tinh huyết Thần Hồn rèn luyện...”

Ngô Thiết Giang suy nghĩ ở trong đầu hồi lâu, nói: “Không hẳn là không thể trở thành bảo vật... Nhưng hẳn là sẽ kém hơn Đoạt Linh kiếm mấy cấp bậc, ta tin, chỉ cần ngươi có đủ cơ duyên, vẫn sẽ có cơ hội!”

Nhất thời Tả Tiểu Đa mặt ủ mày chau.

Những lời này của ngươi... Là muốn ta thật sự mất hứng sao?

Bình Luận (0)
Comment