“Đương nhiên, nếu ngươi có thể tìm được một đôi... Tiên Thiên linh vật giống như Băng Phách để làm chùy linh... Vậy thì thành tựu trong tương lai cũng có thể không thua kém Đoạt Linh kiếm.”
Ngô Thiết Giang thuận miệng an ủi một câu.
Đây thật sự cũng chỉ là thuận miệng an ủi.
Theo Ngô Thiết Giang thấy, loại Tiên Thiên linh vật giống như Băng Phách này, đừng nói đến việc có được, mà chỉ cần được nhìn thấy chúng một lần cũng đã là một may mắn lớn, là nhân duyên hiếm có, và vì thế lại càng không cần nhắc tới việc có được.
Tả Tiểu Đa ngươi muốn có được một đôi... Đây cũng chỉ là ước muốn mà thôi!
Cho dù phong thủy của nhà các ngươi có vẻ rất tốt, nhưng cũng không thể có chuyện ‘mọi chuyện tốt trong thiên hạ’ đều chạy đến nhà các ngươi được, đúng chứ?
Con gái đã có được Băng Phách, nếu con trai lại có được một đôi... Không phải một mà là hai, hai Tiên Thiên linh vật có cấp bậc ngang nhau...
Đó hoàn toàn là chuyện không thể!
Tuy linh vật phù hợp với Đoạt Linh kiếm rất hiếm, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nói là có một ít, nhưng nói tới linh vật phù hợp với Miêu Miêu chùy, không những hiếm, mà thậm chí hoàn toàn có thể nói là không có!
Hơn nữa... Chỉ cần nhìn cái tên thối nát mà ngươi đặt, Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy... Cho dù thật sự có Tiên Thiên linh vật, sau khi nghe thấy cái tên này chắc chắn chúng sẽ ‘kính nhi viễn chi’ đối với đại chùy của ngươi, chỉ cần nghe được tin là chạy xa hàng nghìn km...
Người không biết còn cho rằng ngươi đang làm phim hoạt hình đấy.
Một đôi Tiên Thiên linh vật?
Suy nghĩ của Tả Tiểu Đa trở nên linh hoạt ngay lập tức.
Hình như ông đây... Có một đôi?
Chỉ là bây giờ vẫn chưa điều khiển được một đôi kia!
Cũng không biết... Chúng nó có được không?
Đây cũng chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tả Tiểu Đa.
“Chú Ngô, Băng Phách này còn có thể dậy thì, lớn lên được không?” Tả Tiểu Niệm nghĩ đến điều này, trong lòng vẫn còn lo lắng.
Ngày đó Tả Tiểu Đa còn vì chuyện này mà nổi nóng, cũng vì chuyện này mà bắt mình nhảy múa... Tả Tiểu Niệm không muốn để Băng Phách gả cho người khác, nhưng cũng không muốn để Tả Tiểu Đa có thêm một người vợ bé.
“Lớn lên? Cái gì lớn lên?” Ngô Thiết Giang ngây ra một lúc.
“Chính là...” Tả Tiểu Niệm cảm thấy hơi khó nói, nhưng vẫn nói: “Có thể lớn lên giống như các cô gái nhân loại bình thường, có thể yêu đương, lấy chồng... gì gì đó... không.”
Đơn giản dứt khoát đổ tội lên đầu Tả Tiểu Đa: “Hắn muốn cưới Băng Phách làm vợ bé...”
“Khụ khụ khụ khụ...” Tả Tiểu Đa liều mạng ho khan.
Trước mặt người ngoài nên chừa chút mặt mũi...
“Yêu đương... Lấy chồng... Vợ bé...” Vẻ mặt của Ngô Thiết Giang trở nên khó coi ngay lập tức.
“Tên nhóc nhà ngươi đang nghĩ cái quái gì thế?”
Rõ ràng là Ngô Thiết Giang không thể hiểu được suy nghĩ khác người này của Tả Tiểu Đa: “Điều này sao có thể? Đó chính là Tiên Thiên linh vật, Tiên Thiên linh vật đó, các ngươi có hiểu không?”
“Khụ khụ khụ...” Tả Tiểu Đa ho khan.
Đừng nói nữa.
Thật ra Tả Tiểu Đa hiểu vấn đề này, chỉ là Tả Tiểu Niệm không hiểu nên hắn lấy cớ bắt nạt nàng mà thôi.
“Như thế thì sao?” Tả Tiểu Niệm tò mò hỏi.
“Loại Băng Phách này... Đây...” Ngô Thiết Giang cũng hoàn toàn cạn lời rồi.
“Hiện tại Băng Phách đã ở hình thái hoàn chỉnh, nó cũng chỉ lớn đến mức đó thôi. Đương nhiên, nếu ngươi muốn để nàng lớn hơn, bây giờ nàng có thể lớn bằng người, giống y hệt ngươi; thậm chí còn thể lớn hơn ngươi trăm lần... Nhưng yêu đương, lấy chồng, vợ bé gì gì đó... Chuyện này, chuyện này bắt nguồn từ đâu?”
Ngô Thiết Giang cảm thấy đầu óc của mình sắp loạn khi giải thích vấn đề này.
Đây đều là những ý nghĩ vô liêm sỉ gì thế này.
“Đây là điều hoàn toàn không thể! Tiên Thiên linh vật... Có thể kết hôn với ai? Hơn nữa, chúng hoàn toàn không có ý nghĩ này... Từ xưa đến nay, trong số những thần khí đỉnh cao kia... Có cái nào kết hôn? Về phần làm vợ bé gì gì đó...”
Ngô Thiết Giang nhìn Tả Tiểu Đa, nói: “Nếu ngươi dám thân mật, ta chắc chắn ‘tiểu đệ’ của ngươi sẽ ‘tan chảy’ ngay lập tức, hơn nữa nó sẽ không bao giờ mọc lại! Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn thử, vậy ta cũng không ngăn cản ngươi, chỉ cần ngươi dám!”
Tả Tiểu Đa thì ủ rũ.
Còn Tả Tiểu Niệm thì lại hung hăng trừng mắt nhìn Tả Tiểu Đa.
Hiểu rồi, ngày đó rõ ràng là tên nhóc này đã ‘mượn đề tài để nói chuyện của mình’, chính là để nhìn mình nhảy!
Vậy mà hắn lại có thể bịa ra loại lý do xấu xa thế này...
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại hỏi: “Vậy nếu có Tiên Thiên linh vật khác... Có thể không?”
Ngô Thiết Giang cạn lời đến cực điểm.
“Cho dù là Băng Phách với Băng Phách cũng sẽ không kết hôn! Những thứ như thế này, một khi xuất hiện chính là độc nhất vô nhị! Bọn chúng hoàn toàn không cần có bầu bạn gì đó! Cả thế giới chỉ có bản thân nó mới là sự tồn tại đáng kiêu ngạo nhất!”
“Loại suy nghĩ này, quả thật là... Không hợp lý chút nào...”
Ngô Thiết Giang thật sự là cạn lời tới mức không thể cạn lời hơn.
Mà ánh mắt của Tả Tiểu Niệm lại tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm vào Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa cúi đầu, rụt vai như chim cút.
Chú Ngô ơi, chú Ngô à... Ngươi thật sự là... Thật sự là... Thật sự là khiến ta hạn hán lời.
Ta chẳng dễ gì mới nắm được lý do này để Niệm Niệm mèo nhảy cho ta xem...
Hơn nữa ta còn phát hiện Niệm Niệm mèo đã bắt đầu lén học các điệu nhảy khác...
Mưu kế của ta đang tiến triển theo hướng thành công, đang vô cùng hiệu quả, ta tin rằng không bao lâu nữa, ta có thể lừa được nàng, vừa nhảy vừa mặc tai mèo đuôi mèo cho ta xem.
Rồi từng bước từng bước... Đến cuối cùng... Không mặc... Khà khà...
Hiện tại thì hay rồi.
Những lời này của ngươi, đã trực tiếp phá hủy hoàn toàn cuộc sống hạnh phúc và khát khao ‘tốt đẹp’ của ta!
Đừng nói tới tai mèo, đuôi mèo gì đó cũng như sự hưởng thụ tột bậc sau đó, bây giờ ngay cả đứng trên thảo nguyên mà nhìn về Thượng Kinh...
Cũng không thể nữa rồi!
Đúng là khắc tinh trong mệnh.
“Nói như vậy thì nó thật sự không thể yêu đương, hay gả cho người khác làm vợ bé?” Ánh mắt lạnh lùng của Tả Tiểu Niệm, giống như đao chém vào người Tả Tiểu Đa từng nhát từng nhát.
Nàng nghĩ đến việc bản thân vì cầu toàn mà chịu ấm ức như vậy, ‘hầu hạ’ hắn từng li từng tí như vậy...