“Ha ha, chính là vào thời điểm đi vào rèn luyện, ta đã vô tình phát hiện ra... Cảm thấy chúng rất cứng, nên ta thu lại toàn bộ. Ta còn tưởng là vô dụng nữa cơ...”
Tả Tiểu Đa gãi đầu, trả lời một cách qua loa.
“Vận khí này, cơ duyên này...”
Bây giờ ngoài tâm phục khẩu phục ra thì Ngô Thiết Giang lại thêm bội phục.
Phát hiện ra mấy tảng đá một cách tình cờ?
Sau đó thu lại toàn bộ?
Còn tưởng là vô dụng?
“Số đá này đâu chỉ đủ mà thật sự là dư rất nhiều.”
Ngô Thiết Giang nhìn những tảng đá này, hình như chúng còn lớn hơn và phải cao bằng mấy người cộng lại, điều này khiến hắn lộ ra ánh mắt như nhìn thấy giai nhân khuynh quốc gần trong gang tấc.
Đúng vậy, chỉ cần xuất ra một tảng trong số đó, đã có thể cường hóa toàn bộ vũ khí của các vị cấp cao từ Phi Thiên trở lên trên toàn bộ đại lục một lần!
Đây chính là loại siêu vũ khí càng dùng càng mạnh, ngoài vũ khí cũng đã được cường hóa có cùng cấp bậc có thể chống đỡ ra, thì những thứ khác, đều sẽ bị Tinh Không Bất Diệt Thạch khắc chế, càng đánh càng yếu!
Đương nhiên, vũ khí có được loại khí linh đó, còn có thể chống đỡ đối kháng, thậm chí là áp đảo ngược lại, nhưng từ xưa tới nay, có mấy món vũ khí như vậy? Lại có mấy món được lưu truyền tới ngày nay? Đó chính là thứ quý hiếm như lông phượng sừng lân!
Có vũ khí như vậy ở trong tay, cùng với việc uy lực của vũ khí liên tục tăng lên, sức chiến đấu của bản thân cũng sẽ tăng lên, ngay khi có được nó trong tay, sức chiến đấu sẽ tăng lên ba mươi phần trăm, đó là mức tối thiểu!
“Tiểu Đa, ngươi muốn tạo ra bao nhiêu ám khí?” Ngô Thiết Giang nhìn Tả Tiểu Đa một cách thận trọng.
“Chỗ này, trừ phần mà chú Ngô ngươi cấp cho các vị tiền bối ra, ngươi cảm thấy có thể làm ra bao nhiêu ám khí?” Tả Tiểu Đa hỏi.
“Có ý gì? Ý của ngươi là toàn bộ đều luyện chế thành ám khí sao? Ngươi nói nghiêm túc đấy chứ?”
Ngô Thiết Giang nghe vậy thì hoảng sợ, hắn chẳng thể ngờ Tả Tiểu Đa lại có thể đưa ra đáp án như vậy, đúng là phung phí của trời!
Tên khốn kiếp này quả thật là xa xỉ tới mức người người oán trách.
“Nếu không thì làm ra mười hay hai mươi nghìn mũi ám khí trước, được không?” Tả Tiểu Đa nghĩ tới nghĩ lui, hỏi thử.
“Ta kiến nghị chỉ cần tạo ra khoảng mười nghìn ám khí là đủ rồi, như vậy cũng chỉ cần một tảng đá lớn là có thể.”
Ngô Thiết Giang nói: “Như vậy, còn có thể dư ra rất nhiều, có thể để lại phòng khi cần đến trong tương lai... Nếu tiêu hao hết toàn bộ thứ tốt như vậy trong phút chốc... Đợi tới khi cần dùng đến trong tương lai, lại than thở không biết phải làm sao, lại hận bản thân suốt đời.”
Tả Tiểu Đa cũng vô cùng tán thành.
Vì thế, sau khi bàn bạc, Tả Tiểu Đa để lại ba tảng đá không dùng đến.
Ngô Thiết Giang lấy đi hai tảng đá có kích thước bình thường.
Bốn tảng đá còn lại, toàn bộ đều dùng để tạo ra ám khí.
“Ta còn có một yêu cầu nhỏ... Có thể tạo thêm mấy món vũ khí khác không? Mấy bạn học của ta, thành viên tổ chức của ta...Cũng cần thứ này.”
Tả Tiểu Đa xoa xoa tay, nói: “Chỉ là làm như vậy thì sẽ rất phiền phức cho chú Ngô, ta cũng ngại lắm...”
Ngô Thiết Giang trợn mắt.
Ngươi ăn nói lưu loát như vậy, ta chẳng thấy ngươi có vẻ ngại ngùng gì cả.
Ngươi xuất ra nhiều Tinh Không Bất Diệt Thạch như vậy, ta lại có thể ‘không biết xấu hổ’ mà từ chối yêu cầu ‘nhỏ bé’ này của ngươi sao?
“Không thành vấn đề.”
Ngô Thiết Giang chỉ có thể trả lời như vậy, hiện tại có vấn đề cũng phải biến thành không có vấn đề.
Ngô Thiết Giang quá hiểu tên khốn ở trước mắt này, hắn lật mặt nhanh như lật bánh tráng, nói lật là lật ngay được.
Chỉ cần có điều khiến hắn mất hứng, phần mà vốn dĩ hắn đã nói là cho mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị khấu trừ.
“Vậy, ta cứ thu hai tảng đá này trước.”
Ngô Thiết Giang nói: “Ngươi yên tâm, chuyện lần này chắc chắn ngươi sẽ không bị thiệt, ta sẽ nói rõ với mỗi người bọn họ, Tinh Không Thạch này là vô giá, tóm lại sẽ không thiếu lợi ích của ngươi.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, nói: “Chuyện này không vội, nếu thật sự không trả được, vậy mỗi người viết một tờ giấy nợ là được rồi.”
Ngô Thiết Giang thở dài thườn thượt.
Hắn còn tưởng rằng Tả Tiểu Đa sẽ nói, chuyện này thì quên đi, dù sao cũng là chiến đấu vì nhân loại.
Kết quả là, gần như tên nhóc này không nghĩ đến việc ‘quên đi’, thậm chí còn đưa ra giải pháp là viết giấy nợ.
Những vị cấp cao của Tinh Hồn kia, nếu viết giấy nợ, cho dù thế nào cũng sẽ nghĩ cách chuộc đồ về, thậm chí, bản thân những tờ giấy nợ đó còn có giá trị cao hơn cả khoản nợ trong giấy nợ!
Tả Tiểu Đa hiểu rất rõ điều này.
Đồ của ta chính là đồ của ta, khi tâm trạng của ta tốt, ta có thể tặng cho người, nhưng ‘quyên góp’ thì không được, một chút cũng không được.
Cái kiểu ‘quyên góp’ này, chỉ có thể là không có lần nào hoặc là vô số lần, chứ không có chuyện ‘quyên góp’ một hai lần!
Nếu ta thật sự không lấy một xu, chưa biết chừng đám người này sẽ còn mắng ta là kẻ ngốc sau khi được lợi từ ta...
Còn về giác ngộ, ta tự nguyện lấy ra, đã chứng minh sự giác ngộ của ta.
Hơn nữa Tả Tiểu Đa cho rằng:... Khi Viêm Võ Đế Quốc mua vũ khí gì gì đó từ nhà máy sản xuất vũ khí.
Hoặc là những thứ mà quân đội cần, thì đều phải tiêu đến tiền, có lẽ bọn họ sẽ ổn định giá nhập vào và bán ra, nhưng tóm lại, vẫn không thể tiết kiệm được số tiền này.
Một khi đã như vậy, đồ của ta, ta đương nhiên sẽ thu phí.
Cho dù phí này là ân tình, là tiền tài, hay là thiên tài địa bảo, ta đều phải thu.
Ngươi nợ ta, chính là nợ ta!
Như này cũng chẳng có gì để nói, hơn nữa cũng không liên quan đến sự giác ngộ.
“Vậy ngươi còn thứ nào tốt nữa không?” Ngô Thiết Giang rất vui mừng vì có thể có được nhiều bảo vật vô giá như vậy.
“Còn có thứ này.”
Tả Tiểu Đa lại ném ra một mảnh đất lớn vuông vức, được cắt rất gọn gàng, ước chừng vài mét khối.
Đây là mảnh đất hắn đào được ở trong không gian hỗn độn.
Loại đất có kết cấu rắn chắc này, dù Tả Tiểu Đa cũng mới thấy lần đầu, nhưng hắn vẫn đào về rất nhiều.
Và từ đáy lòng Tả Tiểu Đa cũng không bận tâm đến chỗ đất này lắm.