Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1542 - Chương 1541: Dưới Tinh Không Chỉ Có Mình Ngươi!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1541: Dưới Tinh Không chỉ có mình ngươi!

Lúc Tả Tiểu Niệm đột phá, rõ ràng cảm thấy thần niệm của mình, giống như đột nhiên ‘sống’ dậy, đây là kiểu….giống như ‘đột nhiên nhận ra hóa ra ta đang sống’, tóm lại chính là kiểu cảm giác đặc biệt vô cùng mới lạ!

Lần đầu tiên Tả Tiểu Niệm có cảm giác này, thì ra linh hồn của ta, là như vậy.

Sớm đã nghe nói, người có linh hồn, nhưng nhập đạo tu hành một thời gian dài, vẫn là lần đầu tiên nhận ra, thì ra người thật sự có linh hồn!

Lúc này, giống như sinh ra cảm giác ‘lẽ nào ta chết rồi linh hồn của ta cũng sẽ vẫn tồn tại’.

Đương nhiên là ảo giác.

Nhưng lại rõ ràng như vậy, thật sự không giả.

Tả Tiểu Niệm ở trong không gian Diệt Không Tháp thêm nửa tiếng, điều hòa khí tức bản thân rồi mới ra ngoài.

Mà theo sự nâng cao của nàng, hàn khí tràn ra trên người Tiểu Tiểu Đa, thân thể nhỏ bé, đột nhiên ngưng tụ không ít.

Đoạt Linh Kiếm tự động bay đi, đột nhiên lại cắm vào trên một miếng Huyền Băng to khác.

Thì ra miếng Huyền Băng đó, sớm đã nứt nẻ khắp nơi và màu sắc đục ngầu, bề ngoài đã bắt đầu dần dần tan chảy, rõ ràng là tinh hoa nhất mất đi, băng tinh không còn, chỉ còn lại bộ phần sắp về với trời đất lần nữa….

Tiểu Tiểu Đa hơi thở dài.

Thực lực của chủ nhân vẫn quá yếu, nếu nhân loại đã đến Phí Thiên cảnh giới gì đó, có lẽ đã đến Hợp Đạo cảnh rồi, dựa theo áp chế bên trong nếu tích lũy như vậy….

Minh có thể cạnh tranh với tên kẻ thù cũ xấu xa đó….

Bây giờ, rốt cuộc là vẫn quá yếu đuối.

Nhưng mà, may mắn của mình vẫn tốt hơn tên đó rất nhiều, ít nhất phát triển của chủ nhân, là không có điểm cuối….

Mà chủ nhân của tên đó, rõ ràng gặp phải bình cảnh to lớn, không có sức lực tiến lên nữa….

……

Mãi đến lúc Tả Tiểu Đa nhìn thấy Tả Tiểu Niệm lần nữa, cũng không nhịn được kinh diễm, kinh ngạc một lúc.

Tả Tiểu Niệm đột phá đến Ngự Thần Cảnh, tinh thần toàn thân vẫn chìm vào trong cảnh giới siêu thoát.

Tả Tiểu Đa nhìn thấy người ấy, lại giống như nhìn trăng trong nước, hoa trong sương, thanh tao duyên dáng không nói ra được, lại hư ảo nói không hết nhìn không rõ, dường như người đẹp trước mắt, rõ ràng đang trước mắt mình, có thể đụng vào, nhưng tựa như xa tận chân trời mù mịt không tới….

Đó là kiểu cực kì mù mịt, cực kì xinh đẹp, có thể tỏa ra vô tận, tưởng tượng vẫn khó mà tưởng tượng được đến phong hoa tuyệt đại!

“Niệm Niệm Mèo…” Tả Tiểu Đa giật mình: “Không phải ngươi sắp thành tiên luôn rồi đó chứ….”

Tả Tiểu Niệm bị câu nói của hắn làm giật mình, lập tực hồi thần, nhíu mày nói: “Nói bậy.”

Lập tức Tả Tiểu Đa cảm thấy Tả Tiểu Niệm, ‘Lại trở về rồi’, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại có chút sợ: “Vừa nãy cảm thấy khí tức của ngươi, giống như trên Vân Đoan….. chính là Ngự Thần cảnh sao?”

Tả Tiểu Niệm vui vẻ gật đầu, chắp tay sau lưng, ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Thế nào?”

“Lợi hại!”

Tả Tiểu Đa giơ ngón cái lên: “Thật sự là ngực tốt!”

“Thật dữ?” Tả Tiểu Niệm rất tò mò: “Rất dữ à?” (ngực và dữ trong tiếng trung có phát âm giống nhau)

“Ừm.”

Nước miếng của Tả Tiểu Đa tí ta tí tách: “Ngực vươn tới trời cao!”

Tả Tiểu Niệm nghĩ một lát, mới hiểu ra, lập tức phẫn nộ: “Tiểu Cẩu Đát ngươi tìm chết!”

Thế là lại một cuộc chấn chỉnh.

Với thực lực của Tả Tiểu Niệm lại đột phá kinh người, đánh Tả Tiểu Đa giống như chơi đùa, đương nhiên muốn chỉnh thế nào thì chỉnh thế đó!

………..

Trong chốc lát, Lý Thành Long gửi tài liệu về kiểu dáng, chủng loại, trọng lượng binh khí của mười một người tới.

Tả Tiểu Đa cầm đi tìm Ngô Thiết Giang.

“Chú Ngô, có vài chuyện làm phiền chú một chút, hì hì…”

Ngô Thiết Giang cũng nhíu mày: “Trước tiên để một bên đi, bên phía ta còn phải đợi một lát, nhiệt độ không đạt tới, buổi chiều ngươi đừng ra ngoài, ở trong nhà đợi, tình hình hiện nay, khả năng là còn cần ngươi giúp đỡ rất lớn.”

“Vâng ạ.” Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn đồng ý.

Ngô Thiết Giang nhìn Tinh Không Bất Diệt Thạch bên cạnh, thở dài một hơi.

Quả nhiên là vật liệu đúc thần dị trong truyền thuyết, hoặc đây là một thử thách siêu khó trong lịch sử cả đời này của mình!

Buổi chiều.

Ở hậu viện biệt thự, Ngô Thiết Giang mồ hôi như mưa, khu vực vài trăm mét hiện ra lửa hồng, vị trí chính giữa, giống như nham thạch nóng chảy trào lên, vậy mà Tinh Không Bất Diệt Thạch giữa ngọn lửa rực rỡ lại đứng sừng sững, không chút động đậy.

Mặc dù không đến nỗi không có thay đổi gì, nhưng cũng chỉ dần dần đỏ lên mà thôi.

Chút thay đổi này, không nói không có bất kì ảnh hưởng gì, nhưng cũng ảnh hưởng rất ít, như muối bỏ biển.

Tả Tiểu Đa im lặng đứng ở một bên chờ đợi, lặng lẽ chờ đợi.

Vốn dĩ Tả Tiểu Niệm cũng ở đây, nhưng cơ thể nàng quá xung khắc với môi trường này, nếu không xuất lực ra để chống lại, cơ thể không gánh nổi. Mà một khí xuất lực chống đỡ, một khi vận hành Nguyệt Phách Chân Kinh, hàn khí cực lạnh mà nó tỏa ra sẽ gây ra mức độ giảm nhiệt lượng tương đương.

Miễn cưỡng ở lại đây, không chỉ không giúp được, chỉ có thể giúp càng thêm phiền.

Cho nên đành phải rời khỏi, chui vào Diệt Không Tháp tinh tấn luyện công, củng cố trạng thái lúc này.

“Chú ý, nếu ta kêu thêm lửa, ngươi phải dốc hết sức lực vận chuyển tâm pháp Viêm Dương Chân Kinh nhị trọng, trót sức mạnh vào miệng linh nguyên, để vị trí trung tâm không ngừng tăng nhiệt, không thể đứt đoạn!”

“Hiểu rõ!”

Ngô Thiết Giang hít sâu một hơi, đột nhiên một tiếng gầm lớn, bắp thịt toàn thân cuộn xoắn, đột nhiên hai tay nảy sinh thay đổi, trong chớp mắt to lên bốn năm lần.

Hai tay giơ lên, đám lửa lập lòe, cả cánh tay trở nên đỏ rực!

Trong lòng bàn tay, đột nhiên xuất hiện một nguồn nhiệt năng màu trắng thuần, hung hăn mãnh liệt phun ra, đổ vào vị trí miệng linh nguyên.

Lập tức, nhiệt lượng trong bễ rèn đột ngột tăng lên hơn hai lần, tia sáng nóng chưa từng có, thậm chí trạng thái gần như không thể khống chế trực tiếp xông thẳng lên cao mấy ngàn mét.

Sắc mặt Ngô Thiết Giang kiên định, hai mắt không chớp nhìn Tinh Không Bất Diệt Thạch trong trung tâm của lò luyện.

Chỉ thấy Tinh Không Bất Diệt Thạch lúc đầu vốn từ từ đỏ lên, trở thành toàn thân đỏ rực, phảng phất dấu hiệu có mấy phần trong suốt!

Nhưng, vẫn không có ý tan chảy ra!

Lập tức Ngô Thiết Giang cảm thấy trong lòng bất lực.

Bình Luận (0)
Comment