Bốn bóng dáng như ma thần xuất hiện trong không trung, chỉ trong chớp nhoáng đã đến không trung khu biệt thự Cao Võ Tiềm Long!
Chính bốn người này đã công phá màn trời, thuận thế vào thành Phong Hải!
Màn trời bảo vệ trăm nghìn sinh linh dễ dàng bị phá hủy trong tay bốn người này như gà đất chó sành.
Sau khi công phá màn trời, bọn học xé toạc không gian, giáng xuống không gian khu biệt thự Cao Võ Tiềm Long!
Đã thấy ba người Tả Tiểu Đa!
Trong tay bốn người có mây mờ trôi nổi, thấp giọng gầm lên: “Khóa không!”
Cùng ra tay một lúc.
Bốn phương tám hướng thành Phong Hải có trăm nghìn luồng cảnh báo liều mạng vang lên, tình huống vô cùng loạn.
Mà lúc này Tả Tiểu Đa đang kép bà Thạch và Tả Tiểu Niệm chạy ra ngoài đột nhiên cảm thấy bản thân mình không thể nhúc nhích!
Không gian bốn bên cứ như bức tường bằng sắt thép, trói buộc cả người mình thật chặt.
Không chỉ là hắn, đến cả bà Thạch và Tả Tiểu Niệm cũng cảm thấy như thế.
“Ngọc bội!”
Tả Tiểu Đa đã gào không ra hơi, chỉ có thể lo lắng nhìn Tả Tiểu Niệm.
Hai người cùng điên cuồng bạo phát, giục động sức mạnh giới hạn của cơ thể, một chút sức mạnh cuối cùng còn lại trong cơ thể cố gắng bóp nát ngọc bội trong tay.
Bốn bóng dáng kia rơi xuống từ không trung như chớp, áo đen, che mặt, vừa đến đã phong tỏa toàn bộ không gian!
Tách biệt mảng không gian này với không gian khác của Phong Hải!
Ngăn động tác chạy trốn của ba người bên dưới.
Trong mắt bốn người này có vẻ kiên quyết không do dự.
Loại này gần như oanh liệt như tử vì đạo!
Chẳng nói chẳng rằng, gió mạnh rít gạo từ trên không thổi xuống, chỉ là dư âm dập dờn đã khiến biệt thự của Tả Tiểu Đa đổ sập!
Trong mắt bà Thạch đầy vẻ hoảng hốt.
Vì vừa chạm mắt bà đã xác nhận bốn người này đều là tu giả Phi Thiên cảnh!
Vả lại còn là cường giả Phi Thiên cảnh đỉnh cấp!
Mục đích bọn họ làm vậy là vì chị em Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa, bọn họ đến để làm chuyện này mà thôi.
Nhưng… vì sao?
Trong chớp mắt bốn người đã đến đỉnh đầu, gió mạnh đã đến, sát ý chỉ thẳng vào hai người Tả Tiểu Niệm!
Lúc này, một luồng sức mạnh ung dung tỏa ra trừ trên người Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa.
Hai bóng dáng một nam một nữ đột nhiên bay ra khỏi hai người.
Bóng dáng nhẹ bay xuất hiện hướng về phía bốn người trong không trung, ánh mắt của bóng dáng đó cực kỳ lạnh lùng.
Hai bóng dáng đều đưa lưng về Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa không thấy rõ mặt, nhưng hai người Tả Tiểu Niệm ngạc nhiên kêu lên: “Cha! Mẹ!”
Ngay khi Phân Thần hóa ảnh của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình xuất hiện, cả không gian phong tỏa đột nhiên vô hiệu.
Cơ thể hai người Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa trở về trạng thái tự do, nhưng vẫn kinh hồn, nhìn lên không trung.
Trong không trung, Tả Trường Lộ hời hợt đẩy tay, hừ một tiếng, trong không trung chợt xuất hiện một bàn tay lớn, đánh bay hai vị cao tu Phi Thiên của Đạo Minh bay hơn nghìn mét trên không trung!
Bên còn lại, Ngô Vũ Đình cũng tung một chưởng đánh bay hai người còn lại vào không trung.
Hai người này đều có ý nghĩ giống nhau.
Không thể chiến đấu gần ở vị trí gần mặt đất, tuy chiến đấu như vậy mình có thể đánh chết bốn người trong một đòn, nhưng thần niệm của bốn tu giả Phi Thiên cảnh lúc hấp hối bạo phát cũng đủ ảnh hưởng đến địa giới trong mấy mươi dặm xung quanh!
Một khi đi đến cực đoan sẽ trở thành sinh linh đồ thán, người chết và bị thương vô số!
Đừng nói chi ở đây là khu vực của Cao Võ Tiềm Long, sẽ tạo nên tổn thất lớn hơn.
Khoảnh khắc bốn người kia bị đánh bay, phân thần của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình nhanh chóng đuổi theo.
Một cánh tay lớn vút qua bầu trời, nắm lấy một người khỏe mạnh trong đó, tay to ngang tàng thu về, nổ ầm một tiếng, cơ thể đầu người kia nổ tung, linh hồn nguyên lực còn lại bị văng lên không trung.
Thần Hồn vỡ tung vẫn có năm ba đường thần niệm nhỏ lan ra xung quanh, Tả Trường Lộ hừ một tiếng, lại xuất Thần Hồn chấn động!
Bất giợt làm vỡ toàn bộ thần niệm tàn dư chạy xa mấy nghìn mét, Thần Hồn bị diệt sạch, chết đến không thể chết thêm được nữa!
Tay còn lại quay đi, chộp lấy một võ giả Phi Thiên khác toàn lực phản kháng, trực tiếp bóp cổ xách lên, xách được nửa chừng thì võ giả Phi Thiênkia hét lớn rồi tự bạo.
Mặt Tả Trường Lộ không thay đổi, để nó tự bạo đến cùng, lại phát một đòn tấn công, diệt toàn bộ Thần Hồn tàn dư.
Bên còn lại, Ngô Vũ Đình cũng làm y vậy, diệt hai cao thủ Phi Thiên cảnh đỉnh cấp không tốn chút sức nào!
Sau đó hai thân ảnh từ từ nhạt dần trong không trung, càng ngày càng cao, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.
Bốn Phi Thiên cảnh đỉnh cấp chằng còn một mống, hồn phi phách tán, mãi không siêu sinh!
Chỉ có ba cỗ thi thể rơi xuống từ không trung là vết tích cuối cùng ở nhân gian.
“Cha! Mẹ! Đừng đi! Còn nguy hiểm!” Tả Tiểu Đa bên dưới ra sức gào thét. Sốt ruột đến nỗi cả người đổ mồ hôi.
Nhưng bóng dáng Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đã hoàn toàn biến mất rồi.
Ngọc bội phân thân hóa ảnh này là của hai vợ chồng chế tạo trước lúc hóa sinh hồng trần, lúc đó hai vợ chồng chỉ tạo ra để dùng lúc cần thiết.
Mục tiêu ban đầu là bảo vệ tứ phương đại soái, mà bảo vệ mấy người này chỉ ra tay một lần đã đủ!
Qua được nguy hiểm chí mạng rồi, dựa vào năng lực của mấy người này, đương nhiên có thể bảo vệ tính mạng, gặp dữ hóa lành.
Dù sao lúc đó Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ có trí tuệ thông thiên thế nào cũng không ngờ bọn họ sẽ có con, càng không ngờ đến sau khi hóa sinh hồng trần lại có thể để lại huyết mạch.
Mà lúc bọn họ hóa sinh hồng trần, vì thực lực phong tỏa đã không có năng lực khống chế bùa hộ mệnh phân thân hóa cảnh.
Cho nên mới có cảnh này xuất hiện, ra tay một lần, thành công mỹ mãn sẽ biến mất!
Bóng dáng trong không trung đã biến mất, bốn cường giả Phi Thiên đã hóa thành mây khói, mà vợ chồng Tả Trường Lộ cũng theo đó biến mất chẳng còn tăm hơi.
Nhưng tổn hại bốn võ giả Phi Thiên kia tạo nên vẫn còn đó, thiên thạch vẫn rơi xuống như vũ bão, cả thành Phong Hải ngập trong khói bụi, tiếng nổ ầm ầm mạnh mẽ không ngừng vang lên khắp bốn phương tám hướng.
Vô số toàn nhà cao tầng đều bị thiên thạch nện trúng thành đống đổ nát!
Hướng nào cũng có vô số người đang chạy đến đây!
Tả Tiểu Đa kéo Tả Tiểu Niệm và bà Thạch, nói: “Đi nhanh đi nhanh! Còn có kẻ địch ẩn nấp!”