Tuy tạm thời hắn không thể động đậy, nhưng sức mạnh của Phi Thiên cảnh có thể tự bày ra, thật sự Phi Thiên cảnh khủng khiếp đến mức khiến võ giả bình thường không thể lý giải được!
Lúc này, một tiếng rít dài chấn động bầu trời.
“Đại ca! Tiểu đệ cáo từ!”
Lúc này hiệu phó Thành Cô Ưng của Cao Võ Tiềm Long kiên quyết hóa thành một tia chớp đẹp xông lên trời, cưỡng chế ôm lấy cơ thể chằng chịt vết thương của người áo đen kia!
Thành Cô Ưng cười một tràng: “Hôm nay lời một Phi Thiên, không uổng công!”
Chưa dứt lời lại có một tiếng ầm vang lên, một vụ tự bạo nữa lại bốc lên!
Thành Cô Ưng đã đạt đến Quy Huyền đỉnh phong, tu vi cao hơn Vu Giai Nhân, tu vi của hắn chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá Phi Thiên cảnh, cũng không hề do dự lựa chọn tự bạo, đồng quy cùng kẻ địch!
Người áo đen che mặt kêu lớn một tiếng vô cùng phẫn nộ: “Ngươi dám!”
Chưa kịp dứt lời…
Tiếng ầm lại vang lên.
Trên bầu trời Tiềm Long lộ ra một đóa pháo hoa cực chói lọi.
Thành Cô Ưng, người áo đen kia, và cả bà Thạch Vu Giai Nhân cùng biến mất chẳng còn dấu vết!
“Aaa…” Cơ thể Diệp Trường Thanh liều mạng xông lên không trung, giơ tay quơ quào tứ phía một cách vô vọng: “Người anh em…”
Nhưng trong không trung đã không còn gì nữa, đến cả một mảnh vỡ vụn vặt cũng không còn!
Nước mắt Diệp Trường Thanh tuôn như mưa!
Phi Thiên cảnh là một truyền thuyết bất tử đối với Quy Huyền.
Một Phi Thiên đủ để chống lại đội quân mấy trăm Quy Huyền, dù tuyệt không thể địch lại bằng thực lực, nhưng theo thời gian chắc chắn có thể giết sạch từng Quy Huyền một!
Đó chính là điểm ngang ngược của Phi Thiên!
Sức bền đến khó tin, sinh mệnh lực không thể tin được, sức hồi phục không tưởng tượng nổi!
Quy Huyền chỉ có một cách để đối phó với Phi Thiên, chính là sau khi chiến đội vây quanh, cao thủ Quy Huyền sẽ liên tục xông lên tấn công tự bạo ở cự ly gần, như Thành Cô Ưng ôm đối phương tự bạo, như vậy mới là mẹo thắng!
Tự bạo liên tục sẽ có người có thể mang theo vị Phi Thiên này chết cùng!
Mà cách này là chiến thuật trả giá ít nhất!
Nếu không dùng chiến thuật cực đoan này, tất cả mọi người chỉ có thể bị đối phương từ từ giết sạch, không có khả năng thứ hai!
Chỉ có cách này mới vây chết được Phi Thiên cảnh trong quân đội bình thường!
Mà bây giờ, ngay lúc này, bà Thạch và Thành Cô Ưng lại dùng cách này!
Một người tự bạo khiến kẻ địch trọng thương, một người tự bao chết cùng kẻ địch!
Hai người Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên bi thương tột cùng.
Vốn dĩ Thành Cô Ưng có thể không chết, vốn dĩ không phải hắn xông lên trước tiên, xông lên đầu là Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh, Thành Cô Ưng vẫn đi sau họ một bước.
Mà trong quá trình này, Văn Hành Thiên nhanh chóng mở rộng kinh mạch, mở rộng đan điền xông lên trước tiên, chuẩn bị phát động tự bạo công thế, nhằm vào người đồ đen kia.
Nhưng Diệp Trường Thanh theo sát sau lưng lại đánh hắn một chưởng lùi về sau.
Ngay sau đó Diệp Trường Thanh giành bước mở rộng kinh mạch phát động chiêu tự bạo, nhân cơ hội giết chết người áo đen đã trọng thương.
Diệp Trường Thanh và Thành Cô Ưng đều rõ Văn Hành Thiên là người trẻ nhất trong đám anh em bọn họ, tu vi cũng là yếu nhất trong đám, đến giờ vẫn chưa chạm đến ngưỡng cửa Quy Huyền.
Chính vì vậy, nếu để Văn Hành Thiên tự bạo, cũng không giết được người áo đen kia, tốn công vô ích, vậy cần phải hy sinh một người nữa mới có thể lôi Phi Thiên này theo.
Diệp Trường Thanh vừa chưởng Văn Hành Thiên lùi về sau vừa xông về trước, rõ ràng định lấy mạng mình để kéo Phi Thiên hắc y kia đi.
Nhưng không ngờ khoảnh khắc cuối cùng Thành Cô Ưng lại kéo Diệp Trường Thanh lại ném hắn về phía sau!
Rồi tự mình xông lên đồng quy vu tận với kẻ địch!
Ba anh em đều muốn dùng cách tự bạo để diệt kẻ địch bảo vệ hai người còn lại.
Bọn họ không hô khẩu hiệu gì, cũng không nói chuyện gì làm chưa xong, chỉ xông về trước phát động chiêu tự bạo!
Dù Thành Cô Ưng nói thêm lời nào cũng có thể bị Diệp Trường Thanh kéo về, không cho hắn cơ hội tự bạo.
Lúc như thế này chỉ có làm hay không làm, chứ không có nói hay không nói.
Không có chuyện gì lỡ dở.
Đương nhiên tất cả mọi chuyện anh em chiếu cố ngươi đều rõ ràng, ngược lại thừa lời chính là khinh nhờn tình nghĩa anh em.
“Aaaaaaaaaaa….”
Diệp Trường Thanh ngửa mặt nhìn trời hét lớn, nước mắt tuôn rơi, Văn Hành Thiền vừa gào khóc vừa tìm kiếm máu thịt vụn vặt xung quanh!
“Chị dâu Thạch… Thành lục ca…”
Văn Hành Thiên nó không nên lời.
“Bà Thạch! Hiệu phó Thành!”
Tả Tiểu Đa nước mắt lưng tròng, cố gắng muốn bò dậy nhưng xương toàn thân hắn gãy hết chín mươi phần trăm rồi, làm sao có thể bò dậy được.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tả Tiểu Đa tận mắt chứng kiến người thân của mình chết trước mắt mình!
Tử kiếp lâm đầu, chẳng còn may mắn!
Trong chớp mắt, tình cảnh lần đầu gặp bà Thạch không ngừng lóe lên trong đầu.
“Ngươi chính là Tả Tiểu Đa?”
Một bà cụ tóc trắng xuất hiện, cả người âm lãnh nhìn mình.
Mình mang thức ăn đến dùng cơm cùng bà Thạch.
Bà Thạch rất không vui nhưng vẫn ăn.
Lần thứ hai, lần thứ ba…
Bà Thạch rất không tình nguyện ăn những món mình mang đến, nhưng trong mắt lại thoáng tia ấm áp vui vẻ.
Lần đó, bà Thạch đang tựa cửa chờ, thấy mình lại vội quay người đi.
Với lại chuyển đến biệt thự của mình và rượu hôm đó.
Sau đó… sau đó là hôm nay.
“Thật muốn thấy hai ngươi kết hôn…” Giọng bà Thạch đầy mong chờ vẫn vẳng bên tai.
Bây giờ… người bà tôn kính gần gũi đáng thương này cứ ra đi như vậy.
Thấy mình và chị Tiểu Niệm có nguy hiểm, nàng không do dự một giây một phút nào mà tự bạo luôn!
Cuối cùng, cuối cùng chẳng để lại một câu!
Trong lòng Tả Tiểu Đa vô cùng bi thương, tinh thần chấn động, cuối cùng không trụ được mà ngất đi.
Bên kia Tả Tiểu Niệm thương thế nặng hơn đã hôn mê từ sớm, cả ngoài toàn máu.
“Vù vù vù…”
Vô số cao thủ rơi xuống.
“Xảy ra chuyện gì?”
Trước mắt hỗn loạn cực kỳ, trong không trung có vô số thiên thạch lớn nhỏ mang theo quang mang điên cuồng nện xuống thành Phong Hải.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trong thành Phong Hải đã có hơn triệu người bị thương, mấy chục nghìn người chết.