Mà số thương vong này cứ liên tục tăng lên, liên tục nhiều thêm!
Có người hét lớn trong không trung: “Nhanh xin điều động cao tu Phi Thiên cảnh đến tu bổ màn trời! Đi mau! Đi mau!”
Lúc màn trời bị hủy, trong phút chốc trong thành Phong Hải mất điện cả, điện thoại cũng không có tín hiệu, tất cả phương tiện truyền tin đều tê liệt, không có ngoại lệ.
Vô số cao thủ bay lên trời chống chọi thiên thạch, nhưng lãnh thổ thành Phong Hải to lớn, tuy số võ tu cũng không ít nhưng vẫn khó tránh được ít mất nhiều, dẫn đến tình trạng hỗn loạn lộn xộn.
Bây giờ đã hai tiếng trôi qua.
Tả Tiểu Đa từ từ tỉnh lại, mới phát hiện mình đang nằm trên giường, vội quay đầu xem thử, Tả Tiểu Niệm nằm trên giường khác, hô hấp vẫn ổn định.
Mãi đến lúc này Tả Tiểu Đa mới thầm an tâm, nhưng sau đó vết thương lòng cực lớn lại hiện ra.
Đó là cảm giác bi thương lớn hơn cả ngày lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt mất, lão hiệu trưởng mất vì thọ nguyên cạn kiệt, vẫn xem như chết già, nhưng bà Thạch lại vì cứu hai chị em mình mà hi sinh oanh liệt, với lại câu mong mỏi kia của bà Thạch khiến Tả Tiểu Đa cực kỳ đau lòng, vô cùng bi thương.
“Bà Thạch…” Tả Tiểu Đa nghẹn ngào.
Diệp Trường Thanh bên kia sưng cả mắt, đang ở ngoài cùng mấy cô giáo.
Cả người Diệp Trường thanh như già đi mấy chục tuổi, cơ thể vẫn luôn rắn rỏi cũng khom xuống.
Trong một ngày, hắn đã mất đi hai lão bằng hữu, lão chiến hữu.
Một người anh em, một người là quả phụ của anh em, bi thương trong lòng lúc này còn nhiều hơn Tả Tiểu Đa.
Khàn giọng nói: “Bà Thạch của ngươi… đã đoàn tụ… với hiệu phó Thạch của các ngươi rồi…”
Nước mắt Tả Tiểu Đa lại tuôn.
Hắn cắn chặt răng không muốn khóc thành tiếng lại không kiềm chế được cổ họng phát ra tiếng hu hu, giọng hổn hển như thú hoang bị thương, hai hàng lệ trong suốt im lặng chảy xuống.
“Hiệu trưởng, là ai làm?”
Một cô giáo khác nghiên răng nói: “Thù này hận này, Cao Võ Tiềm Long phải báo, không báo thù này thề không buông xuôi!”
Diệp Trường Thanh hít sâu một hơi, khàn giọng: “Ba cỗ thi thể còn lại ở hiện trường đã được mang đi, có kết quả sẽ báo cho các người.”
“Tổng cộng có năm cao thủ Phi Thiên!”
Tim gan Diệp Trường Thanh như bị xé toạc, trừng mắt muốn rách ra, nói: “Lần này đối phương điều động năm cao thủ Phi Thiên đều hi sinh cả cũng phải làm xong chuyện này…”
Diệp Trường Thanh rất rõ.
Mục đích của năm cao thủ Phi Thiên này rõ ràng chính là Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa!
Đối phương muốn giết Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm mà không ngại hy sinh năm Phi Thiên!
Có ý gì đây?
Khái niệm gì đây?
Trên thế giới này có thế lực gì có thể điều động năm Phi Thiên đến hy sinh?
Đáp án này thật sự sinh động!
“Hơn nửa là do Vu Minh làm.” Cô giáo kia nói.
Hai mắt Diệp Trường Thanh đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuy Vu Minh luôn có thâm thù đại hận với chúng ta, nhưng bọn họ không làm chuyện như thế này!”
Tả Tiểu Đa nằm trên giường, cảm thấy thương thế của mình hồi phục rất nhanh, cảm giác đau tê trên người càng ngày càng mạnh, cắn răng nói: “Là Đạo Minh!”
“Đạo Minh?” Diệp Trường Thanh quay đầu lại nhìn Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa nghiến răng: “Là Đạo Minh! Chính là Đạo Minh!”
Điều này chắc chắn hắn không nói sai.
Dựa vào kết quả của tướng pháp thần thông xem được, chắc chắn sẽ không sai!
Đó chính là chân tướng, chân tướng chắc chắn!
Diệp Trường Thanh hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Đạo Minh! Đạo Minh! Không sai! Không phải Vu Minh thì chỉ có thể là Đạo Minh!”
Trong mắt đột nhiên tóe ra tà khí mãnh liệt!
Sau đó lớn tiếng trách: “Một đứa nhỏ như ngươi biết cái gì? Dựa vào cái gì dám nói như vậy?”
Tả Tiểu Đa lập tức nghe truyền âm của Diệp Trường Thanh truyền vào tai mình: “Khi tổ điều tra đến, không được nói lung tung! Chỉ được nói ngươi không biết.”
Tả Tiểu Đa im lặng gật đầu.
Lời của Diệp Trường Thanh chỉ là đang bảo vệ mình thôi.
Tuy không biết Diệp Trường Thanh đang kiêng kị điều gì, nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa hoàn toàn tín nhiệm Diệp Trường Thanh.
Từ lúc mình còn nằm trên đất đã thấy được cảnh ba vị cấp cao Tiềm Long tranh trước sau tự bạo, Tả Tiểu Đa càng có cảm giác thuộc về Cao Võ Tiềm Long!
Cảm giác tín nhiệm!
Giống như lúc ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng trong quá khứ!
Cũng từ lúc này, Tả Tiểu Đa tín nhiệm Cao Võ Tiềm Long vô điều kiện, đây là ngôi trường thứ hai của mình! Là nơi đi về thứ ba!
Bên kia.
Tả Tiểu Niệm khẽ rên một tiếng rồi tỉnh lại, lẩm bẩm: “Tiểu Đa?”
Tả Tiểu Đa vội nói lớn: “Ta ở đây, ta không sao.”
Tả Tiểu Niệm thở hổn hển, sau đó lo lắng hỏi: “Bà Thạch đâu? Nàng đâu rồi?”
Lúc bà Thạch tự bạo, Tả Tiểu Niệm đã hôn mê bất tỉnh, không thấy được.
Tả Tiểu Đa vô cùng bi thương, rơi nước mắt, nói: “Bà Thạch vì bảo vệ chúng ta… mà tự bạo rồi.”
Tả Tiểu Đa kinh hô một tiếng, nước mắt ào ào rơi xuống, thất thần lẩm bẩm: “Tự… Tự bạo rồi?...”
“Tự bạo rồi.”
Tả Tiểu Đa cắn răng: “Niệm Niệm mèo, nhất định không được quên, chúng ta nhất định phải báo thù cho bà Thạch, thù này hận này, nợ máu trả máu!”
“Báo thù! Nợ máu trả máu!”
Tả Tiểu Niệm lẩm bẩm một mình, khí lạnh trên cơ thể yếu ớt.
Lúc lâu sau.
Tả Tiểu Niệm trầm tĩnh nói: “Bây giờ sao rồi?”
Diệp Trường Thanh bên cạnh cất giọng khàn khàn: “Bây giờ màn trời đã được tu bổ ổn thỏa rồi, thi thể kẻ địch cũng được phía chính phủ mang đi, nghe nói không có thứ gì có thể chứng minh thân phận.”
“Gương mặt cũng toàn lạ, chưa gặp bao giờ.”
“Tạm thời không điều tra được bất kỳ tin tức gì về thân phận.”
“Trải qua biến cố lần này, thành Phong Hải có một phần tư thành đống đổ nát rồi.”
“Vô số người bị thương, trước mắt chưa thống kê xong, nhưng ít nhất cũng hơn hai triệu, người chết cũng nhiều, đã thống kê xong, hơn hai trăm nghìn người.”
“Đây giống nhưng một đại nạn đột ngột… lại là con người tạo thành.”
Trong mắt Diệp Trường Thanh phun lửa.
“Sao chúng ta lại đến đây? Đây là đâu?”
“Đây là phủ Tổng đốc.”
“Vết thương của hai người rất nặng, có thể tỉnh lại đã rất được rồi.” Diệp Trường Thanh nói: “Tả Tiểu Đa, mau khỏe lại nha.”
Sau đó nói với hai cô giáo bên cạnh: “Các ngươi trông cho tốt, ta… ta đi xem bọn họ thử.”
Quay người đi.
Tả Tiểu Đa liên tục vận truyền Viêm Dương Chân Kinh trong cơ thể, lại lấy Sinh Mệnh Linh Dịch trong nhẫn ra uống liên tục. Mà Tả Tiểu Niệm bên kia cũng làm y như vậy.
Hai người đều không nói chuyện.
Đều trầm tĩnh, hồi phục.
Các loại dược lực hiếm có, thậm chí mấy thiên tài địa bảo đều bị Tả Tiểu Đa lấy ra, chia làm hai nửa, một nửa mình dùng, một nửa cho Tả Tiểu Niệm.