Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1562 - Chương 1561: Hung Thần Lột Xác! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1561: Hung thần lột xác! (2)

Nói cách khác, nếu Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm không chết, vậy chắc chắn sau khi đám người Diệp Trường Thanh và văn Hành Thiên toàn bộ tự bạo thì kẻ địch mới có cơ hội làm được điều đó!

Đối diện với kẻ địch cảnh giới Phi Thiên, đám người Diệp Trường Thanh hoàn toàn không thể chống lại được!

Thủ đoạn ngăn cản địch duy nhất của bọn họ đó chính là tự bạo!

Đánh cược chính sinh mạng của mình, dùng phương pháp cực đoan nhất, dùng tính mạng của mình để đối phó với kẻ địch!

Mà vào lúc ấy, đám người Diệp Trường Thanh chưa từng có một chút do dự nào!

“Tả Tiểu Đa đời này có thể gặp gỡ được người thầy như vậy, hiệu trưởng như vậy, đó chính là điều may mắn lớn nhất của Tả Tiểu Đa!”

“Nếu kiếp này thành công, chắc chắn sẽ báo đáp!”

“Hiệu trưởng Lão, cô Hồ, thầy Tần, hiệu trưởng Lý, thầy Mục... thầy Văn, hiệu trưởng Diệp, bà Thạch, hiệu phó Thành...”

Mắt Tả Tiểu Đa sáng long lanh nhìn lên bầu trời.

Tả Tiểu Niệm nhẹ nhàng tựa vào người hắn, nhẹ giọng nói: “Đa Đa, con đường trưởng thành này của chúng ta, thật sự là đã nhận được rất nhiều sự yêu mến, thật khó có thể đếm hết được... cuộc sống này đã cho chúng ta biết bao điều tốt đẹp.”

“Nhưng bây giờ lại có người muốn đánh vỡ nó, hủy diệt nó, ngươi có chịu đựng được không?”

Tả Tiểu Đa cắn răng, trong mắt bắn ra thù hận đến cực điểm.

Từ trước đến nay, Tả Tiểu Đa đều tùy ý mà đi, không kiêng nể gì cả, chỉ cầu thư thả thoải mái, đời này yên vui.

Hai chữ thù hận này ở trong lòng hắn chưa bao giờ rõ ràng đến thế!

Mặc dù là trong việc Phượng Mạch xung hồn lúc đầu, hắn ghét này ghét kia, nhưng bởi vì từ lúc bắt đầu hắn đã tính trước làm sau, sắp đặt tiên cơ, toàn bộ thế cục đều nằm trong phạm vi khống chế của hắn. Mãi cho đến khi tiêu diệt được hết tất cả kẻ địch, hắn cũng không có mấy lần nguy hiểm.

Mà lần này lại là lần đầu tiên khiến lòng hắn sinh ra cảm giác thù hận!

Hắn cắn răng hung ác nói: “Đạo Minh! Nếu đời này Tả Tiểu Đa ta không thể chạm đến đỉnh cấp cũng thôi, thế nhưng... nếu để ta có cơ hội, có năng lực, vậy thì món nợ ngày hôm nay, ta sẽ dùng thời gian cả đời này để từ từ đòi lại!”

Tả Tiểu Niệm tóc đen bay trong gió, tựa vào lòng Tả Tiểu Đa, nghe tiếng tim đập của hắn, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, hãy để đời này của chúng đòi lại công bằng cho bà Thạch, hiệu phó Thành!”

Tả Tiểu Đa ôm chặt lấy vai Tả Tiểu Niệm, trầm giọng nói: “Chắc chắn!”

Hai người đều cảm thấy được một luồng sát khí đang bốc cháy hừng hực trong lòng đối phương, quanh quẩn trong tim.

Lần chết trận này của bà Thạch và Thành Cô Ưng đã hoàn toàn cắt đứt gông cùm xiềng xích trong lòng Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, cũng đã khiến cho ý niệm hung ác vô hình sinh sôi, dần dần khuếch đại.

Không có một ai biết rằng, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm vì chuyện này mà tâm hồn hai người đã lột xác thêm một lần nữa! Một lần biến đổi tâm cảnh quan trọng nhất!

Lần lột xác này mang theo sát ý bén nhọn, nỗi hận khắc cốt ghi tâm.

“Diệt cỏ tận gốc.” Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng nói: “Kẻ địch thì không có ai là người vô tội cả, chúng ta diệt cỏ tận gốc, những người còn lại có lẽ không thể uy hiếp đến chúng ta, nhưng lại có thể uy hiếp đến những người chúng ta quan tâm.”

Tả Tiểu Niệm lặng lẽ nói: “Ta hiểu. Ta sẽ không để lại cho kẻ địch bất kỳ cơ hội báo thù hay giận chó đánh mèo nào.”

“Mau đi luyện công thôi.”

Tả Tiểu Niệm dịu dàng đứng dậy, vành mắt hơi đỏ: “Nếu như chúng ta đủ mạnh, bà Thạch và hiệu phó Thành cần gì phải chết trận? Chúng ta phải mạnh mẽ hơn nữa, mạnh mẽ đến mức không có bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào có thể uy hiếp chúng ta được nữa!”

Tả Tiểu Đa lặng lẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong Diệt Không Tháp, chùy kiếm tung hoành.

Và trong phòng họp của Cao Võ Tiềm Long.

Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên, Lưu Nhất Xuân, cùng hai người anh em khác đang ngồi lặng im.

Phòng họp này từng là nơi hội họp của 13 anh em bọn họ lúc bấy giờ. Chính nơi đây, chính là 13 anh em, chứ không phải lãnh đạo nhà trường.

Khi lần đầu tiên bước vào căn phòng này, là một cái bàn to. Mười ba chỗ ngồi.

Nhưng bây giờ, vẫn là mười ba chỗ ngồi, nhưng lại chia ra hai bàn.

Một bên vẫn là chiếc bàn gỗ màu đỏ.

Còn bên kia, lại là chiếc bàn màu đen.

Một bên chỉ là chiếc bàn to.

Bên kia, có sáu cái ghế, nằm im lặng lẽ.

Năm người Diệp Trường Thanh ngồi bên này, bên này, có bảy cái ghế.

Bây giờ, nhìn vào một chiếc ghế lại bị bỏ trống, mọi người đều im lặng không nói.

Đó là chỗ của Thành Cô Ưng.

Hạng Cuồng Nhân hiện đang trên đường nhanh chóng trở về từ tiền tuyến.

Mười ba huynh đệ, bây giờ, cộng thêm Hạng Cuồng Nhân đang quay về, cũng chỉ còn sáu người, chưa đến một nửa!

Diệp Trường Thanh khàn giọng, nói: “Thập tam, bê ghế của lục ca ngươi…. qua bên kia.”

Văn Hành Thiên bất động như gỗ, hai mắt đờ đẫn nhìn vào chiếc ghế ấy.

Tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi: “Lục ca, suốt đời này….. vui vẻ được bao ngày?!”

Mọi người nghĩ đến cuộc đời Thành Cô Ưng, không khỏi một lúc lặng im.

Văn Hành Thiên đứng lên, đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Thành Cô Ưng, trầm giọng nói: “Lục ca, ta đưa người qua đó, ngồi chung với các huynh đệ, chắc rằng, các ngươi đã gặp nhau dưới hoàng tuyền, cùng uống cùng say rồi.”

Đám người Diệp Trường Thanh tập thể đứng lên.

Nhìn Văn Hành Thiên nặng nề nhấc cái ghế của Thành Cô Ưng lên, lão đảo từng bước bỏ sang trước một cái bàn khác.

“Hai ngươi, một người quản văn giáo, một người quản hậu cần…. sau này, có lẽ là ngươi tiễn chúng ta qua đó rồi.”

Diệp Trường Thanh nhìn hai người còn lại.

Hai người này một người thì thiếu mất một chân, một người thì thiếu mất một mắt, phân biệt là Thiệu Ba Đào, Hoàng Độc Hành.

Người bị mất một chân, Hoàng Độc Hành vẻ một đau khổ, nói nhỏ: “Các huynh đệ ai tiễn ai…. Cũng như nhau thôi, Diệp lão đại, đừng bi quan thế…. Bây giờ không chắc ai sẽ đi trước ai được.”

“Không có gì khác, cũng là con đường ấy thôi.”

“Cao Võ Tiềm Long, sẽ luôn tồn tại, duy chỉ có chúng ta, cuối cùng cũng sẽ qua bên bàn bên kia.”

Thiệu Ba Đào giọng trầm trầm nói: “Bây giờ lão lục đã qua đó rồi; chỉ là đợi chúng ta thôi.”

Hắn cười nhạt: “Hôm nay, lão phu chỉ đến chậm một bước, từ hậu cần chạy đến, chuyện đã rồi. Nếu như có thể đến sớm một bước, có lẽ lão lục…. đã không phải chết.”

Bình Luận (0)
Comment