Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1563 - Chương 1562: Không Chắc Chắn!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1562: Không chắc chắn!

Văn Hành Thiên khịt mũi: “Chỉ trông cậy vào ngươi, đế sớm hắn cũng phải chết. Ngươi tự bạo thì có thể nổ chết người ta sao? Cho dù ngươi tự bạo, chúng ta không phải cần thêm một người tự bạo, mới có thể xong chuyện sao.”

Nhận lấy!

“Văn thập tam” Thiệu Ba Đào xấu hổ tức giận: “Ngươi bây giờ ngày càng không biết quy tắc!”

Nhưng bản thân lại thở dài.

Nếu như bản thân thật sự tự bạo trước Thành Cô Ưng một bước, e rằng Thành Cô Ưng cũng không tránh khỏi kết cục này.

“Tạm biệt các huynh đệ đi.”

Diệp Trường Thanh đi tới cái bàn trống trải nói: “Vân Phong, Thiên Thọ, các huynh đệ... Bây giờ Thành lão lục đến tìm các ngươi đây. Ở bên kia, cố gắng, cố gắng mà đợi bọn ta nhé. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau uống say thật say...”

“Vân Phong, vợ ngươi, cũng qua đó rồi…. nếu đón được nàng…. nhớ báo mộng cho bọn ta nhé, để bọn ta khỏi phải lo lắng.”

Diệp Trường Thanh, Lưu Nhất Xuân, Văn Hành Thiên, Thiệu Ba Đào, Hoàng Độc Hành cùng nhau cúi đầu hành lễ.

Sau đó, lần lượt đi ra ngoài, rời khỏi căn phòng đầy hồi ức.

Văn Hành Thiên đi sau cuối, rốt cuộc nhịn không được quay đầu nhìn rồi lại nhìn.

Nhìn thấy bảy chiếc ghế sắp xếp ngăn nắp ngay sau lưng, cơ hồ bảy người anh em đang xếp hàng vì bản thân mà đợi người đưa tiễn.

Nước mắt rốt cuộc cũng nhịn không được tràn mi mà rơi.

Đóng cửa, bấm khóa.

Một tấm vải đen dày che kín cánh cửa này và kín cả căn phòng này.

Diệp Trường Thanh khoanh tay bước về phía trước, bước chân vô cùng nặng nề.

Cao Võ Tiềm Long.

Thật là quen thuộc, cho dù là nơi nào, Thạch Vân Phong và Thành Cô Ưng cũng đã từng cùng mình đi qua ngàn vạn lần.

Bây giờ khoanh tay đi về phía trước, Diệp Trường Thanh có một cảm giác mãnh liệt.

Chính là các vị huynh đệ này, vẫn còn cùng mình đi trong khuôn viên trường.

Nhưng đột ngột quay đầu, lại không còn thấy hai khuôn mặt thân quen ấy.

Mà từ nay về sau, sẽ không còn nữa!

Đám người Văn Hành Thiên đi theo sau Diệp Trường Thanh, thấy lão đại đột nhiên dừng bước, cũng đều dừng bước chân, nhìn nhau không nói.

Ánh hoàng hôn buông nghiêng, nếp nhăn trên mặt mỗi người, đều hiện rất rõ, tóc mai bạc trắng, óng ả như pha lê.

……..

Lúc Tả Tiểu Đa bước vào lớp một năm nhất, mọi người trong lớp trong tiềm thức đều giật mình một cái.

Kể cả đám Lý Thành Long, Văn Hành Thiên.

Ai cũng nảy sinh một cảm giác, cái cảm giác phấn khởi thường ngày trên người của Tả Tiểu Đa, dường như bớt đi khá nhiều, tuy rằng là không phải thản nhiên không còn, nhưng cũng là không còn bao nhiêu, sắc mặt, cũng biện rõ đã trưởng thành rất nhiều.

Văn Hành Thiên nhìn Tả Tiểu Đa với đôi mắt sâu thẳm, mỉm cười rồi chào hỏi mọi người, sau đó yên lặng ngồi xuống chỗ của mình.

Đột nhiên lên tiếng: “Ngươi cũng không cần phải quá nặng lòng, bọn ta là giáo viên, bảo vệ học sinh của mình, đó là thiên chức của bọn ta, cũng là bản năng của bọn ta, ngay cả khi vào ngày hôm đó không phải là ngươi, đổi lại là bất cứ học sinh nào của Cao Võ Tiềm Long, cũng sẽ có sự hi sinh như thế.”

Văn Hành Thiên nói chậm rãi: “Bởi vì bọn ta là giáo viên của các ngươi. Trong Cao Võ Tiềm Long, chỉ cần giáo viên chưa chết hết, thì không ai có thể tổn thương đến học sinh của bọn ta.”

Hắn nói khẽ: “Cho nên, ngươi không cần áp lực tâm lý quá lớn, Tả Tiểu Đa!”

Tả Tiểu Đa cười: “Ta không có quá căng thẳng; Ta hiện nay chỉ nghĩ đến vấn đề sau này làm sao báo thù thôi. Như thầy đã nói, mọi người là giáo viên của bọn ta, cho nên các ngươi làm gì cho bọn ta, cũng là nên làm.”

“Nhưng nói đi phải nói lại, thân là học sinh của, trả thù cho giáo viên, cũng là trách nhiệm của bọn ta. Cái ta nói ở đây là, cũng không chỉ là thầy, mà còn bao gồm mọi giáo viên trong Cao Võ Tiềm Long.”

Tả Tiểu Đa mỉm cười: “Còn, các vị giáo viên của ta trong thành Phượng Hoàng.”

Văn Hành Thiên hít một hơi thật sâu.

Trong mắt hắn, có một sự an ủi lớn lóe lên, và trong tim, có một dòng chảy ấm áp lặng lẽ đi qua, làm cho tâm hồn suy kiệt lại dấy lên một chút sinh cơ!

Hắn thật không ngờ tới, Tả Tiểu Đa có thể nói ra những lời này.

Có những lời này, Văn Hành Thiên đột nhiên cảm thấy, bản thân cho đi nhiều như thế, các huynh đệ đã vì học sinh và nhà trường hi sinh nhiều như thế, thật xứng đáng!

Hoàn toàn xứng đáng!

Lý Thành Long mặt nghiêm nói: “Những gì Tả lão đại nói, cũng là những gì bọn ta muốn nói! Mối thù này, nỗi hận này, đời chúng ta nhất định sẽ báo, nợ máu phải trả bằng máu!”

“Mối thù này, đời này sẽ báo, nợ máu trả bằng máu!”

Tập thể cả đám hét to, cảm xúc dâng trào!

Văn Hành Thiên chỉ cảm thấy hốc mắt ươn ướt, xua tay ý bảo mọi người ngồi xuống, hít sâu mấy hơi mới giảm bớt cảm giác sôi sục gần như không thể khống chế được đang trào dâng trong lòng.

Nhìn Tả Tiểu Đa hỏi: “Ngươi, đột phá Hóa Vân rồi à?”

“Vâng, đã đột phá rồi.”

Tả Tiểu Đa cười hí hí: “Thầy Văn, có muốn cọ xát tí không?”

Văn Hành Thiên vừa rồi cảm xúc gần như dồn dập giờ biến thành nghiến răng nghiến lợi, đen mặt nói: “Ngươi tự mình luyện công là được rồi, cọ xát cái gì, không cần đâu.”

Trong bụng âm thầm phát hận.

Nội thương của ta đã hết, thêm mấy ngày nữa tôi đã có thể đột phá Quy Huyền. Đến lúc đó, lão tử tự nhiên sẽ cọ xát thật tốt với ngươi.

Ngày nào cũng cọ xát!

Tả Tiểu Đa vừa đề cập đến cọ xát, thì tất cả những người đã đột phá cấp độ Hóa Vân ai nấy đều phấn khích.

“Tả lão đại! Ta đến cọ xát với ngươi!”

Ngoài Lý Thành Long ra, kể cả Hạng Xung, Hạng Băng cũng đã đăng ký, ai nấy đều háo hức, rất phấn khích.

Tả Tiểu Đa không từ chối ai cả : “Nên nói thì không nói, lần này là các ngươi tự tìm đến đấy nhé!”

Tất cả mọi người đều cảm giác, được tu vị của mình đã tinh tấn rất nhiều, sau lần đột phá này, lẽ ra bọn họ đã tiến gần hơn tới Tả Tiểu Đa một tí, đương nhiên bọn họ đều muốn thử, chưa kể Tả Tiểu Đa còn đột phá chậm hơn bọn họ...

Nếu có thể phản công, đánh Tả Tiểu Đa một trận, sao có thể để người khác giành lấy trước được.

Ai cũng có tâm lý như vậy, tâm lý như nhau thì lý lẽ như nhau, hôm nay mọi người đều mang cách nghĩ như thế, muốn đập Tả Tiểu Đa, muốn là người phản công trả miếng đầu tiên, đánh Tả Tiểu Đa.

Bình Luận (0)
Comment