Ước chừng chưa tới mười ngày, công trình biệt thự của Tả Tiểu Đa, đã hoàn thành toàn bộ, tất cả các cơ sở hạ tầng, đều đầy đủ hoàn mỹ!
Suy cho cùng các loại cơ sở hạ tầng, trang hoàng, thậm chí giường đệm, cũng đều có thể lấy ra từ nhẫn không gian, bố trí một lúc thì xong xuôi...
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đến xem thử, phát hiện, ngoại trừ chăn đệm đồ dùng cá nhân ra, những thứ khác, toàn bộ đều đầy đủ cả rồi.
Ngay cả ghế nằm trên ban công, cũng có hai cái giống nhau như đúc đặt ở đó.
Đi vào cửa lớn, hai người đều có một cảm giác: Cái biệt thự này cùng với cái lúc trước, giống nhau y hệt, hoàn toàn không có gì khác.
Tất cả đều không có thay đổi gì!
Chỉ thiếu một thứ duy nhất... Đại khái chính là cái sân nhỏ bên cạnh... Nơi đó, vốn có một căn nhà nhỏ, ngôi nhà cũ của bà Thạch.
Bây giờ, bên đó đã biến thành một bãi cỏ, không còn bất kỳ dấu vết tồn tại nào.
Buổi tối, tất cả mọi người đều đi,
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đứng trên ban công, chăm chú nhìn vào vị trí căn nhà nhỏ mà bà Thạch đã từng ở, nước mắt nhịn không được ào ào chảy xuống.
Trong lúc hoảng hốt, dường như lại nghe được bà Thạch ở bên kia kêu.
“Khỉ con! Kêu vợ ngươi sang ăn cơm, nấu xong rồi.”
Hình như, bà lão đó, bóng dáng tóc trắng bồng bềnh đứng trước cửa ngôi nhà nhỏ, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hiền hậu.
Hai người không kiềm chế được đi xuống lầu, đi đến trước sân nhỏ kia.
Trong bóng đêm, dường như nơi đây vẫn luôn lưu lại ký ức ấm áp kia.
“Bà Thạch...”
Tả Tiểu Đa ngồi xổm trên mặt đất, che kín mặt: “Ta rất muốn... rất muốn lại được ăn một bữa cơm người nấu... rất muốn được nghe người gọi ta một tiếng khỉ con...”
Trước khi bà Thạch tự bạo, lần cuối cùng quay đầu lại.
Tiếng hét sau cùng kia.
Lại lần nữa vang bên tai.
“Đi!”
Bây giờ, ngay cả căn nhà nhỏ kia, chút dấu tích cuối cùng này cũng bị mất...
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ruột gan đứt đoạn, khóc nức nở, lẳng lặng ngồi xổm trên bãi cỏ, ngồi ở nơi từng là cửa trước của căn nhà nhỏ, khóc không thành tiếng.
Trước cửa biệt thự, Diệp Trường Thanh đứng chắp tay, cũng nhìn về phía bãi cỏ trống không.
Khi nước mắt sắp rơi xuống, thân thể Diệp Trường Thanh chợt lóe lên rồi biến mất.
Trở vào trong nhà, hai người Tả Tiểu Đa vẫn không kiềm được quay đầu lại, nhìn về nơi từng có ngôi nhà nhỏ, tưởng tượng, đây chỉ là một giấc mộng, hy vọng khi tỉnh lại sau giấc ngủ, bóng dáng tóc trắng bồng bềnh của bà Thạch vẫn đứng ở trước cửa, nở nụ cười hiền từ, kêu: “Khỉ con! Ăn cơm thôi!”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm dứt khoát lần nữa đi vào Diệt Không Tháp tu luyện.
Về hai chữ báo thù, Tả Tiểu Đa không nói, Tả Tiểu Niệm, cũng không nói.
Bọn họ đều sẽ đặt tâm tư đó vào sâu trong lòng mình.
Thực lực quá yếu, nói gì đến báo thù?
Chẳng qua chỉ là một chuyện cười.
Nhưng mà... khoản nợ này, càng dồn, lãi sẽ càng cao!
Hai người đều lựa chọn quên hết tất cả, chỉ một lòng một dạ điên cuồng tu luyện.
Trong thời gian khoảng mười lăm ngày, tu vi của Tả Tiểu Đa thăng cấp thẳng tới Hóa Vân đỉnh phong, đã áp chế ba lần tình trạng đỉnh phong chân nguyên.
Đúng vậy, chính là mười lăm ngày bình thường.
Mà mười lăm ngày này, lại tương đương với ba mươi tháng tròn trong Diệt Không Tháp.
Nói cách khác, người ở bên ngoài nửa tháng, Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm đã trải qua hơn hai năm!
Mà Tả Tiểu Niệm nhờ sự trợ giúp của Băng Phách, thực lực của bản thân thăng cấp tới Ngự Thần đỉnh phong, chuẩn bị bắt đầu bắt tay vào áp súc.
Tất cả Huyền Băng trước kia tích lũy, đã cạn kiệt, gần như tiêu hao hết!
Việc duy nhất trong khi hai người tu luyện chính là không ngừng đối chiến trong Diệt Không Tháp.
Một ngày cọ xát ba, năm lần là chuyện bình thường, một khi hiểu ra được gì đó, cho dù một ngày đối chiến tám lần mười lần cũng không có gì là lạ.
Ba mươi tháng trong Diệt Không Tháp, hai người giao thủ hơn năm ngàn lần, đối với mức độ quen thuộc ở mỗi giai đoạn, đối với chiêu pháp sáo lộ của cá nhân và hai bên với nhau, càng ngày càng thành thục, kinh nghiệm đối chiến hiện tại của hai người, sao có thể như nửa tháng trước được, quả thật có thể nói là một trời một vực!
Cái mà Tả Tiểu Đa tu luyện nhiều nhất, chính là Nhật Nguyệt chùy pháp, cùng với lực nặng nhẹ, hư thực.
Đối với việc kết hợp cương nhu ở trong đó, cũng không liên quan đến hòa hợp âm dương, bởi vì cương nhu âm dương này, Tả Tiểu Đa cảm thấy dù như thế nào cũng không thể thực hiện được. Càng tu luyện càng thấu đáo, càng cảm thấy hoàn toàn không có đạo lý.
Thế là dần dần nghiên cứu, phỏng đoán. Nhưng mà đối với hư thực chi lực của Nhật Nguyệt chùy, lại từ từ càng ngày càng cảm nhận được, đến giai đoạn cuối cùng ở tháng ba mươi, vận dụng Nhật Nguyệt chùy pháp, bỗng chốc đã có thể ngang tài ngang sức cùng Tả Tiểu Niệm, chỉ hơi rơi xuống thế hạ phong mà thôi.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết của việc hơi rơi xuống thế hạ phong này là Tả Tiểu Đa đẩy toàn bộ sức lực, dùng tu vi cả đời, toàn lực hành động; mà Tả Tiểu Niệm lại duy trì trạng thái khắc chế, chỉ là đơn thuần cùng hắn tu luyện bộ chùy pháp này.
Suy cho cùng, với sự khác biệt của cảnh giới lớn, chênh lệch lực chiến thật sự của hai bên càng ngày càng rõ, cái gọi là vượt cấp khiêu chiến cũng càng ngày càng khó, nếu không thì sao ngay cả một đám Quy Huyền, dưới tình huống toàn thể thực lực mạnh hơn nhiều, vẫn bị một tu giả Phi Thiên dần dần tiêu diệt, thất bại thảm hại!
Giống như hiệu phó Thành ở Quy Huyền đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng cấp lên Phi Thiên cảnh, nhưng đối mặt với một Phi Thiên cảnh toàn thân trọng thương, chiến lực sa sút, lựa chọn đầu tiên vẫn là phát động tự bạo, để cùng địch đồng quy.
Đây chính là sự chênh lệch rất lớn được hình thành từ sự khác biệt của đại cảnh giới!
Nhưng mà, cho dù là như thế, Tả Tiểu Niệm vẫn khiếp sợ, kinh ngạc, thay đổi rất lớn, nghẹn họng trân trối nhìn sự thay đổi ngoạn mục đó.
Sự tiến bộ của tiểu tử này, thật sự là quá nhanh!
Mặc dù thời gian của không gian Diệt Không Tháp trôi qua chậm hơn bên ngoài, nhưng thời gian hai mươi ngày, vẫn trôi qua trong chớp mắt.
Kỳ nghỉ của Tả Tiểu Niệm đã hết rồi.
“Ta phải về Cửu Trùng Thiên Các rồi.” Tả Tiểu Niệm rất không nỡ.
“Nhanh như vậy?” Tả Tiểu Đa giật nảy mình.