Tất nhiên, hiệu quả của loại pháo nổ này so với vũ khí sát thương cỡ lớn hiện có, uy năng thực tế vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Nhưng mà ý tưởng của Quý Duy Nhiên nảy ra từ sự tập trung cao độ của vũ khí sát thương, mục tiêu chỉ cần vẫn chưa đột phá Phi Thiên, sẽ rất khó ngăn cản, đủ để gây nên sát thương tương đương.
Mà một khi mức độ thương tổn tăng lên, còn có thể đạt đến kết quả trí mạng.
Đương nhiên, loại vũ khí đơn giản trong ý tưởng của Quý Duy Nhiên, cũng có nhiều chỗ thiếu sót khá rõ rệt, sau khi pha trộn tất cả chất hỗn hợp, lại không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành vụ nổ, nếu như không thể kịp thời bắn đi, sẽ tạo ra nguy hiểm.
Mà Quý Duy Nhiên nhắm vào điểm này, sáng chế một cái máy dẫn đạo, lắp đặt.
Nói cách khác, nhờ vào máy dẫn đạo, có thể trong nháy mắt, dùng nguyên khí yếu ớt làm chất dẫn, dẫn dắt luồng sức mạnh kia, hướng luồng sức mạnh đó lên nòng, hướng về phía mục tiêu, khởi động tấn công!
Mà phần còn lại, chỉ có độ chính xác ở lực khống chế và thiết kế của vũ khí.
Chỉ cần là võ giả trên Đan Nguyên, mang theo bên mình loại vũ khí đơn giản này, gần như ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành năng lương tấn công khủng bố.
Giai đoạn hiện tại, ý tưởng thiết kế của Quý Duy Nhiên, từ đầu đến cuối đều đã hoàn thành, thật sự có thể thực hiện, hiệu quả rõ rệt.
Chỉ có chất liệu của máy dẫn đạo, cần phải thí nghiệm thêm, để đạt tới hiệu quá tốt nhất.
Nhưng mà cho đến bây giờ, dự án này đã đạt đến điểm cuối cùng, cơ bản đã có thể nói là thành công, cũng chỉ còn lại vấn đề thời gian thẩm định, lựa chọn chất liệu, đưa ra đáp án đúng đắn là được.
Nhưng đúng lúc đó, bạn học của Quý Duy Nhiên, cũng là trợ thủ của hắn, lại lén lút trình báo lên trường, nói vật này, là do hắn phát minh ra.
Bởi vì tư liệu liên quan đều ở trong tay trợ thủ này, toàn bộ quá trình, tất cả đều ghi chép đầy đủ, có thể nói là chứng cứ vô cùng chính xác, không thể tranh luận.
Càng bởi vì, gia tộc của người trợ thủ này cũng rất có địa vị, chính là thế gia Lý gia ở thành Phong Hải; cha hắn là Lý Thành Đông, là phó viện trưởng Học viện Chiến Tranh Phong Hải.
Dưới áp lực như vậy, Quý Duy Nhiên ngậm đắng nuốt cay, đành chịu, chỉ có thể mặc cho đối phương tùy ý.
Thật sự là ăn xong lau sạch, ngay cả chút nước canh cũng không chừa lại cho hắn; đến cả quyền ký tên tác giả thứ hai hoặc nói là nhân viên nghiên cứu, đều không lưu tên Quý Duy Nhiên!
Về phần Quý Duy Nhiên không dùng điện thoại liên lạc với Tả Tiểu Đa, nguyên nhân cũng khá máu chó, chính là không biết chuyện gì xảy ra mà điện thoại tự nhiên sạch bách, tất cả tư liệu từ trước kia đều tìm không thấy.
Là một người bình thường, hơn nữa là một người nghiên cứu, toàn bộ tâm tư không đặt ở trên nhân tình thế sự, thật sự quá quen với việc tìm tên để gọi điện, sao có thể nhớ rõ số điện thoại gì...
Có thể nhớ rõ số điện thoại trong nhà, cũng đã rất tốt rồi...
Rơi vào cảnh khốn cùng, Quý Duy Nhiên thật sự không còn cách nào, ôm ý nghĩ muốn thử xem, đi tìm Tả Tiểu Đa xin giúp đỡ, nhưng không tìm được, uổng công đi một chuyến, trong lòng càng buồn bực...
Nếu như Tả Tiểu Đa không chạy qua, đoán chừng Quý Duy Nhiên có khả năng thật sự hết hy vọng, trở về nhà!
Mà bây giờ Tả Tiểu Đa đột nhiên xuất hiện, Quý Duy Nhiên cảm thấy, không khác gì thần binh từ trên trời rơi xuống.
Lúc cô đơn lẻ loi ở thành Phong Hải, cho dù xuất hiện một cọng rơm, cũng sẽ cảm thấy được an ủi, nói gì đến giờ phút này còn xuất hiện danh chấn Tả đại sư của Phong Hải!
“Lý Thành Đông?” Tả Tiểu Đa có cảm giác, sao cái tên này có chút quen quen: “Con của hắn tên là gì?”
“Lý Quán Quân.”
“Lý Quán Quân... đệt, cái tên này thật sự không tệ.” Tả Tiểu Đa cười.
Trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, nói: “Lý Thành Đông, là... chữ Đông trong mùa đông à?”
“Đúng vậy, Đông trong mùa đông, là phó hiệu trưởng của chúng ta.”
“Ồ... Có phải hắn có một người anh trai, tên là Lý Thành Thu không?” Cuối cùng Tả Tiểu Đa cũng nhớ tới ra sao lại cảm thấy quen. Xuân hạ thu đông à, đậu xanh... cảm giác có chút tuyệt diệu.
Hơn nữa, Tả Tiểu Đa có linh cảm, cảm giác của mình, chắc có lẽ sẽ không sai.
“Ta cũng không biết chuyện này.” Quý Duy Nhiên lắc đầu.
“Không sao, ta sẽ tra thử xem, xác nhận thân phận đối phương một chút.”
Tả Tiểu Đa gọi điện thoại cho Lý Thành Long.
Sau đó, rất nhanh đã biết được thân phận của vị Lý Thành Đông này, nhịn không được cũng cảm thấy được sự huyền bí của vận mệnh.
Vị phó hiệu trưởng Lý Thành Đông này, chính là người trước kia dẫn anh em ruột của Lý Thành Thu đã dẫn đội của Tam Trung ở Phong Hải đến trận đấu.
Nhưng hắn không phải là em của Lý Thành Thu, mà là anh của Lý Thành Thu.
Vốn là làm hiệu trưởng một trường gì đó, về sau không biết vì sao, năm nay bị điều đến Học viện Chiến Tranh, làm phó viện trưởng.
“Cái này có phải nên nói là oan gia ngõ hẹp không? Quả thật là... ta vốn định cho ngươi làm người, kết quả ngươi lại tự chui vào trong chuồng lừa, hơn nữa còn là chuồng lừa chết... chậc chậc...”
Tả Tiểu Đa chậc chậc hai tiếng, nhịn không được cảm thấy vận mệnh của con người, thật quanh co ly kỳ.
Vận mệnh!
Thật sự kỳ diệu.
Vận mệnh luôn lang bạc kỳ hồ, vận mệnh luôn quanh co ly kỳ, vận mệnh luôn dọa dẫm ngươi khiến ngươi mất mặt, đừng rơi lệ, xót xa, càng không được buông bỏ, ta vẫn có thể cầm đại chùy trong tay chờ ngươi...
Tế bào nghệ thuật của Tả Tiểu Đa trong chốc lát đột nhiên bộc phát, cực kỳ muốn hát cho Lý Thành Thu nghe bài hát này.
“Vốn không muốn bắt nạt người tàn tật, kết quả là, mẹ nó... chính ngươi tự đâm đầu vào!”
Kể từ khi đến Phong Hải, Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long không ngừng thăm dò tung tích của Lý Thành Thu.
Lúc trước hỏi thăm được Lý Thành Thu từng đánh tàn phế Hồ Nhược Vân này kể từ cuộc tỷ thí Trung Nguyên lần trước, trên đường quay về không hiểu sao bị đánh cho cả người tàn phế.
Hơn nữa là không hiểu sao bị hành hung, án này vẫn luôn không có kết luận.
Hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, căn bản không biết là ai.
Lý Thành Thu hiện tại nằm liệt trên giường, ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không tự xử lý được. Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long cũng dần dần mất đi ý muốn trả thù. Hiện tại Lý Thành Thu đã thành cái dạng này, sống không bằng chết, còn sống ngược lại còn dằn vặt hơn.
Còn tiếp tục trả thù hắn, đánh chết hắn, ngược lại là đang giải thoát cho hắn.
Hơn nữa, bắt nạt một kẻ phế nhân không thể động đậy, làm gì còn khoái cảm gì nữa.