Sau khi Tả Tiểu Đa gọi điện thoại thông báo tình hình cho Hồ Nhược Vân, Hồ Nhược Vân liên tiếp lên tiếng căn dặn hai người, không cho bọn họ tiếp tục tìm đến nhà người ta trả thù.
Cho nên hai người cũng không có thêm hành động nào nữa.
Bọn họ ban đầu còn đợi người Lý gia đến trả thù hai người mình, thế nhưng thực lực Lý gia quả thực quá yếu, căn bản không báo nổi thù. Vốn dĩ còn chờ mong vào Ngô gia và Cao gia, kết quả Ngô gia lặn rồi, Cao gia thì dứt khoát quy thuận.
Lý gia biết cách biệt thực lực giữa hai bên nên càng không dám có hành động gì nữa.
Thậm chí vì tránh né sự trả thù của thiên tài Cao Võ Tiềm Long, đại ca của Lý Thành Thu là Lý Thành Đông còn chủ động xin chuyển chức, từ trường Võ chuyển sang làm Phó hiệu trưởng trường Văn.
Có thể nói là bị dọa sợ vỡ mật, đồng ý rút lui, hoàn toàn suy sụp.
Nhưng tin rằng dù thế nào hắn cũng không tưởng tượng được, quanh đi quẩn lại một vòng, vẫn gặp phải Tả Tiểu Đa.
“Ôi vận mệnh.” Tả Tiểu Đa ngửa mặt lên trời thở dài.
Quý Duy Nhiên trong lòng mờ mịt, nghi ngờ khó hiểu.
Mình nói chuyện này, sao Tả đại sư lại bắt đầu xúc động nhỉ?
“Chuyện này ngươi chớ để ý tới.”
Tả Tiểu Đa xoay người rời đi: “Học tập cho tốt, chuyện này ta giải quyết giúp ngươi.”
Quý Duy Nhiên: “Tả đại sư…”
Lý gia.
Mọi người trong nhà đều rất vui mừng.
“Lần này, chỉ là có một đầu mối, khoảng cách đến lúc nghiên cứu ra, nếu chúng ta không ngừng thực nghiệm thì nhiều lắm cũng chỉ cần mấy năm là có thể hoàn toàn thành công. Mà chỉ cần thực nghiệm thành công, Huân chương Anh hùng hộ quốc nhất định không chạy đi đâu được.”
“Chỉ cần có Huân chương này, ta lại cố gắng điều hành một chút, Lý gia chúng ta có thể trụ vững ở thành Phong Hải này. Cho dù không đến mức đại phú đại quý, nhưng bất kì người nào cũng đừng nghĩ đến việc bắt nạt chúng ta.”
“Trong khoảng thời gian này, vẫn luôn lo lắng về Cao Võ Tiềm Long và Tả Tiểu Đa, nhưng Tả Tiểu Đa không tới, Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang cũng không có hành động gì, ta cảm thấy chúng ta đang lo bò trắng răng thôi.”
“Chỉ cần chuyện này có thể thành công, có thể cho ra thành quả, đây chính là cơ hội lớn nhất của Lý gia!”
Bên cạnh, Lý Thành Thu đã làm huấn luyện phục hồi cả nửa năm ngồi trên ghế, tựa lưng lên đồ tựa lưng, cắn răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần Lý gia chúng ta vẫn còn cơ hội vùng dậy, nhất định chớ quên khiến cho mấy thằng nhãi con kia đẹp mặt!”
Gia chủ Lý gia vẻ mặt âm trầm: “Đó là đương nhiên, nhưng hiện tại chúng ta nhất định phải ẩn nhẫn, nhẫn nhịn tức giận nhất thời, bảo toàn bản thân bình an trăm năm!”
Oành!
Một tiếng nổ vang.
Cửa lớn Lý gia oành một tiếng biến thành mảnh nhỏ, trong một mảnh bụi mù, một bóng hình cao to chậm rãi đi đến, mỉm cười nói: “Ẩn nhẫn cái gì? Loại chuyện này vẫn còn cần ẩn nhẫn? Cứ trực tiếp xông lên là được.”
Đồng tử của người Lý gia đồng loạt co lại.
Trên xe lăn, Lý Thành Thu hô lên giống như thấy quỷ: “Tả Tiểu Đa!”
Hiện giờ bụi mù tràn ngập, tất cả mọi người đều không nhìn rõ người trong bụi mù có dáng vẻ gì, nhưng đối với Lý Thành Thu mà nói, giọng nói của Tiểu Tiểu Đa quả thực vô cùng quen thuộc.
Trước đây mỗi lần nghe được giọng nói này hắn đều hận không thể lôi tiểu tử này từ trên đài xuống đánh chết!
“Tả Tiểu Đa?”
Những người khác của Lý gia đều giật nảy người.
Bụi mù tản ra, Tả Tiểu Đa đã tới trước bậc cửa.
“Tả Tiểu Đa, ngươi tới đây làm gì?” Gia chủ Lý gia ngoài mạnh trong yếu hỏi.
“Ta tới đây đương nhiên là có việc.”
“Vô duyên vô cớ phá hủy cửa lớn nhà ta, Tả Tiểu Đa, ngươi có còn biết lẽ phải trái hay không?”
Biết lẽ phải trái? Biết lẽ phải trái thì ai còn tới nơi này làm gì. Ngày hôm nay ta tới đây là để nói phải trái với các người? Nghĩ cái gì thế?
Tả Tiểu Đa cười hì hì: “Lão từ từ trước đến nay đều không biết lẽ phải!”
Giơ đầu ngón tay ra chỉ vào người Lý gia, nói: “Ta cảnh cáo các ngươi, đừng tìm ta nói phải trái, ta đây không có tính kiên nhẫn, ngộ nhỡ nói không thông, việc đầu tiên ta làm chính là động tay!”
Người Lý gia ai nấy đều tức nổ phổi.
Hôm nay đúng là gặp phải lưu manh mà!
Trên đời thế mà lại có chuyện điên rồi như thế này!
Người như vậy!
Thế mà lại là người bọn họ không dám động, thậm chí còn sợ chọc giận Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa có bộ dạng như thế nào, bọn họ rõ hơn ai hết.
Hiện tại Tả Tiểu Đa chính là nhân vật chạm tay có thể bỏng ở thành Phong Hải.
Cao Võ Tiềm Long coi hắn như bảo bối, bao gồm cả các cấp ban ngành chính phủ, các văn phòng của quân đội và chính phủ đều đã sớm lập hồ sơ ghi tên.
Nhất là sau lần thí luyện này, phía quân đội còn trực tiếp ban mật lệnh.
Mấy ngày trước thành Phong Hải long trời lở đất, nghe thuật lại rằng do có người muốn ám sát Tả Tiểu Đa tạo thành, nhưng đến cùng có phải là sự thật hay không thì ai cũng không biết.
Bây giờ sát tinh này thế mà tìm tới tận cửa rồi.
“Rốt cuộc ngươi tới đây có chuyện gì?” Gia chủ Lý gia phẫn nộ không sao tả được, hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Không có chuyện gì cả.”
Tả Tiểu Đa cà lơ phất phơ, dùng một loại giọng điệu khiến người ta tức muốn ngất nói: “Món nợ của hai mươi năm trước cũng nên tính toán rõ ràng rồi. Lý gia các người dù thế nào cũng cần đưa ra một lời giải thích chứ. Ngẩng đầu nhìn lên trời, trời cao nào có bỏ qua cho ai bao giờ. Không phải là không báo, chỉ là còn chưa đến lúc thôi!”
“Hôm nay, bây giờ, đã đến lúc rồi!”
“Món nợ của hai mươi năm trước?” Người Lý gia nghe được câu này sắc mặt đều đông cứng lại.
Tới rồi, cuối cùng cũng vẫn tới.
Nhưng người Lý gia vẫn đầy khó hiểu, hai người Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long lâu như vậy vẫn không tới, sao hiện tại đột nhiên lại tới rồi?
“Ngươi muốn lời giải thích như thế nào?”
Thứ gia chủ Lý gia muốn hiện giờ chính là dùng mọi biện pháp đối phó rồi tiễn tên ôn thần này đi, không tiếc bất cứ thỏa hiệp nào, bất cứ ép dạ cầu toàn nào.
Dù sao thì hắn biết rõ, hiện tại bất kể trên phương diện nào, bất kể là báo cảnh sát hay để chính phủ giải quyết thì bên thua thiệt cũng chỉ có bên mình.
Không có ai tình nguyện đắc tội với một thiên tài tuyệt thế đang dần dần lớn mạnh, chú định sẽ trở thành đại nhân vật chỉ vì một gia tộc thuộc tầng trung hạ đang suy tàn cả.