Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1579 - Chương 1578: Cảm Giác Không Ổn

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1578: Cảm giác không ổn

Lý gia rơi vào bầu không khí yên lặng như tờ.

Lý Thành Thu vẻ mặt tuyệt vọng, cha con Lý Thành Đông cũng hai mắt vô hồn.

Bọn họ thậm chí còn không có cảm giác phẫn nộ, lúc này ngay cả cảm xúc phẫn nộ bọn họ cũng không khơi lên được.

“Ta không muốn chết.” Lý Quán Quân khóc lớn.

Thế nhưng, cả một gia tộc, tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng, bao gồm cả cha hắn là Lý Thành Đông.

Gia chủ Lý gia sắc mặt xám xịt, hắn ngồi tại chỗ, hai mắt vô hồn.

Rốt cuộc, nên lựa chọn thế nào đây?

Lý Thành Thu đột nhiên cười như tên thần kinh: “Ha ha…ha ha…ha ha ha ha…”

Hắn vừa cười vừa lắc đầu vừa rơi lệ. Những việc trải qua trong nhiều năm nay cứ từng chút lướt qua trong lòng, ân oán nắm đó, cũng hiện lên một cách rõ ràng…

Căn bản chưa từng nghĩ đến, một hồi ghen tuông đơn giản lúc đó sẽ gây nên kiếp nạn cho cả một gia tộc ở mấy chục năm sau.

“Thiên đạo quả thực có luân hồi…” Lý Thành Thu ha ha cười thảm.

“Có nhiều gia tộc còn làm ra những chuyện quá đáng hơn nhiều so với chúng ta nhưng vẫn bình an vô sự, thế mà chúng ta…”

Lý Thành Đông cười khổ.

“Đó là bởi vì bọn họ không chọc tới Tả Tiểu Đa.” Gia chủ Lý gia nản lòng thoái chí nói.

“Chúng ta bị bức đến đường cùng cũng bời vì chúng ta chọc phải hắn.”

“Vốn dĩ đã ẩn nhẫn hết mức rồi, việc này cũng là quá khứ rồi, lâu như vậy, Tả Tiểu Đa đều chưa từng tính sổ, thế mà cứ nhất định phải tìm tới cửa vào lúc này…”

“Vốn dĩ có thể trốn được vận hạn này, nhưng mà cha con các ngươi cứ nhất định phải cướp đoạt thành quả nghiên cứu của người khác, cuối cùng, lại một lần nữa rước lấy họa lớn.”

Quả nhiên, tai họa đều là do bản thân lựa chọn, đều là do bản thân tự rước lấy. Tử thần đã đi xa, cũng chỉ có thể bị triệu hồi trở lại bởi hành vi của bản thân.

Gia chủ Lý gia vô lực nhắm lại hai mắt: “Còn chờ gì nữa?”

Buổi tối hôm đó.

Lý Thành Thu nhồi máu cơ tim, chết trong phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Học viện Chiến Tranh tổ chức cuộc họp lớn với toàn thể giáo viên và học sinh, xác nhận người nghiên cứu, người sở hữu thứ vũ khí được mệnh danh là “Đệ nhất sát khí của đơn binh trong tương lai” chính là Quý Duy Nhiên.

Lý Quán Quân là kẻ đê tiện mạo danh ăn cắp thành quả của người khác.

Trong nháy mắt, danh dự của Quý Duy Nhiên được khôi phục, nhận về cả danh lẫn lợi, đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Cha con Lý Thành Đông và Lý Quán Quân, một người bởi vì hổ thẹn trong lòng, bị người người lên án chỉ trích mà bệnh tim phát tác rồi đi đời nhà ma, một người khác cũng bởi vì con trai cưng đột nhiên qua đời, bi thương quá độ khiến bệnh tim phát tác, cũng qua đời tại nhà.

Gia chủ Lý gia sâu sắc cảm thấy mấy năm nay gây nghiệp nặng nề, vì cầu chuộc tội nên quyên góp toàn bộ tài sản cho Cục Quân nhu. Sau khi trải qua hiệp thương, Lý gia sau cùng giữ lại 20% gia sản để nhà mình sinh sống.

Đến ngày thứ ba.

Trên báo, trên mạng đều đưa rõ nguyên do từ đầu tới cuối của sự việc lần này.

Xôn xao, quần chúng lại có thêm chuyện để bàn tán.

Tả Tiểu Đa lại hoàn toàn không tiếp tục để ý tới chuyện này nữa. Hắn đã sớm trở về bế quan tu luyện.

Đối với Tả Tiểu Đa mà nói, nếu bản thân đã tới đó, nói những lời đó, chuyện này coi như cũng đủ rồi, hắn đã định liệu trước rồi.

Lý gia, căn bản là không có lựa chọn thứ hai.

Về việc bỏ trốn, hoặc là tìm người giết ngược lại Tả Tiểu Đa gì đó, loại chuyện này, thứ nhất là Lý gia không có gan lớn như vậy, thứ hai là không có bản lĩnh lớn như vậy, đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Bỏ trốn kiểu gì mới có thể chạy trốn khỏi sự truy sát của Tả Tiểu Đa vẫn luôn theo dõi sát sao cả nhà mình?

Có lẽ cả nhà bỏ trốn mới là chuyện mà Tả Tiểu Đa muốn nhìn thấy nhất. Như vậy hắn liền có lý do danh chính ngôn thuận trực tiếp diệt môn.

Đợi sau khi Tả Tiểu Đa biết việc này, đặc biệt gửi tin tức cho Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang.

“Thật bất ngờ, hai anh em Lý Thành Thu Lý gia thành Phong Hải bạo bệnh bỏ mình, đặc biệt thông báo tin này.”

Hồ Nhược Vân sợ hết hồn, gọi điện thoại mắng Tả Tiểu Đa một trận: “Hiện tại là thời kỳ nghiêm trị, ngươi ngoan ngoãn một chút! Ngộ nhỡ bị bắt…”

Tả Tiểu Đa liên tục giải thích chuyện này không liên quan gì tới hắn, đơn thuần là vì Lý gia tự làm bậy không thể sống, không liên quan đến người khác, càng không liên quan gì đến bản thân.

Chuyện này không liên quan gì tới ta! Không phải do ta làm!

Hồ Nhược vân nào chịu tin.

Nhưng thấy chuyện này dần dần không còn có chuyển biến gì tiếp nữa, lúc này mới hơi hơi yên tâm. Nghiêm khắc cảnh cáo Tả Tiểu Đa: “Tiểu tử ngươi thành thật một chút! Nhất định phải thành thật chút! Không được lười biếng! Không được làm việc không đàng hoàng! Không được gây sự! Không được tự tìm nhục nhã!

Tả Tiểu Đa trịnh trọng đáp ứng từng diều một, đồng thời đưa ra cam kết.

“Tuyệt đối không khiến cho cô Hồ mất mặt! Tuyệt đối không khiến cho Nhị Trung thành Phượng Hoàng mất mặt!”

Bấy giờ Hồ Nhược Vân mới triệt để yên lòng.

Nàng và Lý Trường Giang nhìn nhau cười.

“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Hồ Nhược Vân nói lời thật tâm, khóe mắt chứa ý cười, hiển nhiên trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Lý Trường Giang mang theo mấy phần ghen tị nhìn vợ mình.

“Dạy dỗ ra một học sinh như vậy, ngươi hãnh diện lắm nhỉ? Hơn nữa ngươi còn dạy hắn tròn 5 năm nữa.”

“Hừ, sao nào? Ngươi đố kỵ à?”

“Ta đố kỵ cái gì? Ta là hiệu trưởng, đó cũng là học trò của ta.”

“Ngươi thôi đi, ta còn nhớ rõ, ngươi không chỉ một lần nói trước mặt ta, đứa nhỏ này không có triển vọng, không có tư chất thiên phú nhập đạo tu hành, nên nhanh chóng quay về tìm con đường đúng đắn khác. Ngươi nói dáng vẻ này của hắn thực sự rất thích hợp với giới giải trí, đi con đường lưu lượng, không ai có thể địch lại hắn.”

“Đây là do ta thận trọng, nói thực, lấy biểu hiện của thằng nhóc kia mấy năm về trước, ngươi có dám liên tưởng đến nó của hiện tại hay không? Ta bảo hắn tìm con đường khác, thân là hiệu trưởng nên có trách nhiệm suy tính cho học sinh của mình…”

Bình Luận (0)
Comment