“Xí! Lúc đó vẫn do lão hiệu trưởng làm chủ, hiệu trưởng như ngươi, chính là một vật trưng bày.”
“Hừ, kể cả có là vật trưng bày thì cũng là hiệu trưởng!”
“Nhìn học sinh còn nhìn sai, thiên tài tuyệt thế bị ngươi xem thành hạng tầm thường, thế mà cũng coi mình là hiệu trưởng?”
“Hừ, nhưng mà sau này vợ của ta đào ra hắn, hết lòng bồi dưỡng hắn, đây cũng coi như là bản lĩnh của ta, bởi vì vợ ta thật tinh mắt nên cũng chứng minh được ta cũng tinh mắt.”
“Ngươi mơ đẹp quá!”
Tả Tiểu Đa đặt điện thoại xuống, thở phào.
Ôi, cô Hồ đến hiện giờ vẫn đối đãi với ta như đứa trẻ ở lại lớp 5 năm ngày trước, thật sự quá là tổn thương lòng tự tôn của ta mà.
Hiện giờ ta cũng đã là một người đàn ông trưởng thành!
Chẳng qua chuyện lớn như vậy, sao cô Hồ vẫn chẳng có bao nhiêu hưng phấn sau khi trả thù nhỉ?
Ngược lại còn quan tâm đến an nguy của ta hơn cả thù oán của bản thân.
Lại nói, gần đây ta ít khi liên lạc với cô Hồ, thật sự là lỗi của ta.
Tả Tiểu Đa trong lòng ấm áp, hưởng thụ một thoáng an nhàn khó có được, sau đó lại vào trong nhóm.
Đây là một nhóm chat kín do Lý Thành Long tạo nên cho tập thể người phe mình.
Trong nhóm tổng cộng cũng chỉ có mười hai người, bao gồm Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Trường Minh, Dư Mạc Ngôn, Cao Xảo Nhi, Hạng Xung, Hạng Băng, Vũ Yên Nhi, Bì Nhất Bảo, Độc Cô Nhạn Nhi.
Những người khác phần lớn thời gian đều im lặng, hoặc thỉnh thoảng nhắn một tin, chí ít là đến hiện giờ, thời khắc mà mười hai người cùng online nói chuyện là chuyện chưa từng xảy ra.
Dù sao thì mọi người đều rất bận rộn.
Duy có Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi là Tả Tiểu Đa đưa ra yêu cầu nghiêm khắc: Một ngày ít nhất phải nhắn một tin, đây là nhiệm vụ thiết yếu, nhất định phải hoàn thành!
Tả Tiểu Đa nhìn tin nhắn trong nhóm, tin mới nhất là do Lý Thành Long nhắn.
Một tấm ảnh, là một gốc U Hồn thảo dưới mặt đất, rất hoàn chỉnh, kết hợp với icon cười ha ha của Lý Thành Long: “Ôi chao, không ngờ đào đại vài xẻng đất, thế mà lại đào ra thứ này.”
Vẻ bỉ ổi đó của Lý Thành Long đã không che lấp được nữa rồi.
Bên dưới:
Hướng về phía trước: Ha ha.
Bảo Nhất Phỉ: Ha ha.
Ta là Tú Nhi: Ha ha.
Lại lướt lên trên, là tin nhắn của Dư Mạc Ngôn lúc 11 giờ khuya hôm qua.
Không cần nhiều lời: Hôm nay bình an.
Tả Tiểu Đa tính toán thời gian.
Khoảng cách đến 11 giờ đêm còn sáu tiếng nữa.
Vì vậy phát bao lì xì.
Tinh Tinh Miêu: Lì xì! Bao lì xì siêu cấp lớn!
Ta là Tú Nhi đã nhận lì xì.
Hướng về phía trước đã nhận lì xì.
Yên Nhiên Nhất Tiếu đã nhận lì lì.
Hướng về phía trước: Ôi đệt, lại là bao lì xì 1 tệ! ( icon đau lòng)
Xảo Xảo Xảo: Cảm ơn lão đại, lão đại đẹp trai uy vũ!
Ta là Tú Nhi: Chị Xảo Nhi, sao có thể che giấu lương tâm mà nói vậy!
Yên Nhiên Nhất Tiếu: Bao lì xì thật lớn, lớn đến mức điện thoại di động của ta suýt chút nữa là bị ấn cho phát nổ rồi.
Tinh Tinh Miêu: Mỗi ngày đều không làm việc đàng hoàng, nguyên cả nhóm kể từ khi lập nhóm đến nay cũng chỉ có một mình ta phát lì xì, các ngươi có thấy xấu hổ hay không, có thấy hổ thẹn hay không?
Tinh Tinh Miêu: Đang đâu rồi? Có ai phát cho ta một bao lì xì hay không?
Xảo Xảo Xảo: Lão đại cát tường.
Tinh Tinh Miêu đã nhận lì xì.
Tinh Tinh Miêu: Oa! 200! Hú hú hú…Phát rồi phát rồi! Phát tài rồi!
Xảo Xảo Xảo: Lão đại, ta đi làm việc đây, bên này có một ổ yêu thú, thật đau đầu mà.
Ta là Tú Nhi: Thua kém rồi, ta cũng phát một bao lì xì cho lão đại!
Ta là Tú Nhi phát một bao lì xì.
Tinh Tinh Miêu nhận lì xì.
Tinh Tinh Miêu: Tú Nhi, ngươi phát bao lì xì 1 tệ là có ý gì? Ngươi đang giễu cợt ta à?
Ta muốn thành Rồng: Ha ha.
Tinh Tinh Miêu: Lý Thành Long, định vị vị trí của Dư Mạc Ngôn.
Ta muốn thành Rồng: Bạch Đầu Sơn.
Tinh Tinh Miêu: Ok.
Xong việc.
Tả Tiểu Đa đặt điện thoại xuống, sau một hồi trao đổi với người phe mình, mơ hồ cảm thấy trong lòng muộn phiền hốt hoảng.
Luôn có cảm giác như sắp xảy ra chuyện.
Nhưng rốt cuộc cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện ở nơi nào. Lững thững đi ra ngoài, đi đến ban công tầng chót của biệt thự.
Giương mắt nhìn ra, thế nhưng lại không cảm giác được có gì dị thường.
Vì vậy hắn phi lên trời, bay đến giữa không trung, quan sát cảnh tượng bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì thường nào.
Thế là hạ xuống nhắn cho Tả Tiểu Niệm một tin: “Đang ở đâu vậy?”
Sau đó nhắn cho Lý Thành Long một tin: “Người của công ty chúng ta hẳn là phải đến Quan Đông rồi chứ? Triển khai công việc chưa? Còn nữa, nhớ bất cứ khi nào cũng phải tra vị trí của Dư Mạc Ngôn.”
Lý Thành Long trả lời lại rất nhanh: “Lão đại, ngươi thế này là làm khó ta rồi, cách những vạn dặm đường, có thể định vị được Bạch Đầu Sơn cũng là tốt lắm rồi. Diện tích Bạch Đầu Sơn rộng mênh mông, xưa nay là ngọn núi nhiều thiên tài địa bảo, bọn họ di chuyển trên Bạch Đầu Sơn, chúng ta muốn định vị chính xác vị trí của họ thì căn bản là không thể thực hiện nổi.”
Tả Tiểu Đa lập tức nhíu mày.
Chốc lát, Tả Tiểu Niệm cũng nhắn tin tới: “Ở Hắc Thủy, bình an.”
Nghe thấy Tả Tiểu Niệm báo bình an, Tả Tiểu Đa không khỏi thoáng yên tâm một chút.
Cả buổi chiều hôm nay Tả Tiểu Đa đều không vào Diệt Không Tháp tu luyện. Cả quá trình đều ngồi ngoài phòng khách, điện thoại di động đặt cạnh người.
Tả Tiểu Đa mơ hồ sinh ra một loại cảm giác, ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ không được yên bình.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, không có bất kì lí do nào, thế nhưng Tả Tiểu Đa cứ mơ hồ cảm thấy dường như là sắp xảy ra chuyện gì đó, loại cảm giác này khiến hắn phiền muộn trong lòng, ăn không ngon ngủ không yên.
Cảm giác này giống với cảm giác khi gặp phải cao thủ Phi Thiên của Đạo Minh đột kích lần trước, nhưng lần đó là nhắm vào bản thân Tả Tiểu Đa, bà Thạch và Tả Tiểu Niệm lúc đó ở bên cạnh hắn, Tả Tiểu Đa mượn sức của hai giọt điểm khí vận mới biết được nguyên nhân kiếp nạn của hai người. Mà hiện giờ, Mạc Dư Ngôn không ở bên cạnh, dù cho Tả Tiểu Đa muốn dùng điểm khí vận để biết cát hung họa phúc của hắn trong thời gian gần đây cũng không thể thực hiện được.