Tám giờ tối.
Cao Xảo Nhi đột nhiên gửi tới một tin: “Lão đại cứu mạng, ta gặp phải yêu thú cấp Vương, ta ở…”
Tả Tiểu Đa phá không bay đi, phi như tên bắn về phía hiểm địa, hung hãn ra tay đánh chết con yêu thú cấp Vương đang gây nguy hại cho Cao Xảo Nhi, lúc này trong lòng mới thoáng yên tâm.
Cao Xảo Nhi suýt nữa thì bỏ mạng trong miệng yêu thú, nếu mà mình đến chậm một bước, chỉ sợ nàng thật sự sẽ mất mạng.
Khoảnh khắc sống còn, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, xem ra chính là chuyện này.
Thoáng yên lòng một chút, Tả Tiểu Đa lập tức bay về biệt thự, cảm giác mạch suy nghĩ hỗn loạn trước đây của mình hơi bình phục lại. Chờ đến mười rưỡi tối, Dư Mạc Ngôn cuối cùng cũng gửi một tin theo thông lệ hàng ngày vào trong nhóm: Hôm nay bình an.
Tả Tiểu Đa hoàn toàn buông lỏng thở phào một hơi, đi vào Diệt Không Tháp tu luyện, lòng không gợn sóng.
Bạch Đầu Sơn.
Dư Mạc Ngôn cả người mặc đồ đen như thường lệ, bôn ba trong tuyết cùng với Độc Cô Nhạn Nhi và ba giáo viên có tu vi Hóa Vân, Ngự Thần của Cao Võ Ngọc Dương.
Giống như đám người Lý Thành Long, lấy tu vi hiện giờ của Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi, cứ tiếp tục tu luyện tại trường học cũng không còn ý nghĩa gì.
Cho nên sau khi lãnh đạo trường cùng nhau bàn bạc thì quyết định cử ra ba giáo viên cùng với Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi đi đến Bạch Đầu Sơn để rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên.
Bạch Đầu Sơn, Bạch Đầu Sơn, đỉnh núi chạm đến trời.
Không nhìn thấy đất đen, xưa nay tuyết rơi liên tục, không ngừng có bão tuyết, ba trăm sáu mươi năm ngày ngày nào cũng có.
Bạch Đầu Sơn, nơi giống hệt như miêu tả trong những lời thơ.
Bên trong có vô số thiên tài địa bảo, Yêu Vương mãnh thú cũng rất nhiều, các loại truyền thuyết tinh quái nhiều không kể siết. Rèn luyện của học sinh Cao Võ Ngọc Dương cho tới nay đều chỉ dừng lại ở dưới chân núi, vô cùng hiếm khi lên tới giữa núi, những người miễn cưỡng lên đây đều chết hết, không có ngoại lệ nào.
Cũng vì vậy mà phần lưng Bạch Đầu Sơn bị gọi là lằn ranh sinh tử.
“Bay qua Bạch Đầu Sơn này, lại lên trên là có một sông băng rộng hơn nghìn dặm, mà đầu bên kia của sông băng chính là địa giới của đại lục Đạo Minh.”
Một giáo viên họ Vương của Cao Võ Ngọc Dương ánh mắt long lanh, nói: “Hiện tại, dòng sông băng kia vẫn là lãnh địa gia tộc của Vân Đạo Nhân, một trong Đạo Minh Thất Kiếm, chẳng qua bọn họ rất ít khi qua tới bên này, dù sao thì giữa hai đại lục vốn đã quen nước sông không phạm nước giếng.”
Dư Mạc Ngôn không nói lời nào.
Thầy Vương đột nhiên mở miệng hỏi: “Mạc Ngôn, ngươi và Nhạn Nhi định khi nào kết hôn?”
Đột nhiên nghe được câu hỏi này, gương mặt tươi cười của Độc Cô Nhạn Nhi lập tức đỏ bừng, lạnh lùng nghiêm nghị như Dư Mạc Ngôn cũng hơi xấu hổ.
Hai giáo viên khác cũng mỉm cười nhìn qua.
“Tạm thời vẫn chưa có ý định này…” Độc Cô Nhạn Nhi cúi đầu trả lời.
Thầy Vương có tu vi Ngự Thần này cười ha ha một tiếng, nói: “Hai người các ngươi tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa còn đến mức độ tâm linh tương thông giữa hai người yêu nhau rồi, có kết hôn ta cũng chẳng kinh ngạc lắm. Nếu đôi bên đều có tình cảm với nhau, tiến thêm bước nữa cũng là điều có thể thấy trong nay mai.”
Độc Cô Nhạn Nhi và Dư Mạc Ngôn nghe vậy đều đỏ mặt, hồi lâu không nói gì.
Qua một lát, Độc Cô Nhạn Nhi khẽ gật đầu: “Chúng ta quả thực có cảm ứng tâm linh.”
Dư Mạc Ngôn cũng đỏ mặt gật đầu.
“Các ngươi nên tranh thủ tu luyện tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm thật tốt.” thầy Vương nói: “Chỉ cần tu luyện tới đại thành, không cần ta phải nói, các ngươi cũng biết chỗ tốt của nó.”
Hả? Hình như tất cả những điều mà thầy giáo này nói lúc trước đều là vì mở đường cho câu cuối cùng này?
“Cảm ơn thầy.” Độc Cô Nhạn Nhi nói.
“Không cần khách sáo.”
Tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm chính là quà mà thầy Vượng tặng cho hai người lúc xác nhận tham gia rèn luyện bí cảnh.
Bộ tâm pháp này mặc dù không phải là công pháp song tu đúng nghĩa, nhưng hai vợ chồng tu luyện bộ tâm pháp này, chỉ cần có thể luyện đến tầng giữa là có thể sở hữu hiệu quả thần kỳ tâm linh tương thông.
Bất kể gặp phải gian nan nào, đều có thể đồng tâm hiệp lực, phối hợp tu vi của hai người phát ra công kích có uy lực mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc bình thường.
Thầy vương cười ha ha nói đùa: “Nhạn Nhi, ngươi phải luyện cho tốt, về sau nếu Dư Mạc Ngôn có tâm tư gì bên ngoài thì ngươi có thể trực tiếp bắt tại trận.”
Độc Cô Nhạn Nhi đỏ mặt nói: “Mạc Ngôn không phải là loại người như vậy.”
Mấy người đều nở nụ cười.
“Phía trước chính là đệ nhất đại hào Bồ Quan Sơn của thành Bạch Sơn, Quan Đông.”
Thầy Vương nhìn tuyết dày đặc trước mắt, nói: “Trước khi chúng ta vào thành thì tiến hành rèn luyện thêm lần nữa, Mạc Ngôn, hiện tại cái nhìn về khống chế chiến đầu của ngươi càng ngày càng chuẩn xác, nhưng vẫn luôn chưa hoàn toàn dung nhập nó thành bản năng của bản thân, vẫn cần phải tiếp tục thể ngộ sự khác biệt trong đó. Sau khi kết thúc đợt rèn luyện này, chúng ta sẽ đến thành Bạch Sơn bái phỏng Bồ Đại Hào một chút.”
Dư Mạc Ngôn hỏi: “Cần gì phiền phức như vậy, cứ tiếp tục rèn luyện chẳng phải là càng dễ thể ngộ hơn sao?”
“Bất cứ kẻ nào muốn đi vào chỗ sâu trong Bạch Sơn đều cần thông báo cho Bồ Đại Hào, đồng thời còn cần phải nhận được sự đồng ý của hắn.”
Thầy Vương mỉm cười nói: “Bồ Đại Hào chính là đệ nhất đại hào khu Quan Đông, cũng là đệ nhất cao thủ được công nhận ở khu vực Quan Đông, hơn nữa còn là đội hình lực lượng chiến đấu thứ hai được Bộ chỉ huy quân sự của đế quốc đặt tại đây để canh giữ biên cương.”
“Nói cách khác, ở phía bắc Bạch Sơn, nếu đại quân của Bắc Cung đại soái xảy ra bất cứ tình huống nào, thì thành Bạch Sơn này chính là nơi trung chuyển hàng đầu trong số đó.”
Dư Mạc Ngôn cười nhạt: “Bắc quân của Bắc Cung đại soái sao có thể xảy ra chuyện gì được? Hơn nữa, cho dù có xảy ra vấn đề thì cũng không phải là việc mà một thành Bạch Sơn nho nhỏ này có thể thay đổi được. Theo như ta thấy, để hình dung thành Bạch Sơn này, thì khu dưỡng lão, nơi an dưỡng tuổi già thì càng thích hợp với nó hơn.”