Truyền thuyết về thành Bạch Sơn, Dư Mạc Ngôn đương nhiên đã từng nghe qua.
Thành Bạch Sơn thế lực khổng lồ, lớn hơn nhiều so với thế lực của thế gia thế tục tầm thường, lớn hơn cả thế lực địa phương, thế nhưng để mà thực sự so sánh với quân đội thì còn xa không bằng.
Mà Bồ Quan Sơn ở nơi này, chính là giống như lời Dư Mạc Ngôn đã nói, chẳng khác nào ẩn cư rồi. Hơn nữa, công pháp tu luyện của Bồ Quan Sơn đặt tại nơi này có lợi, đại khái là như vậy mới có thể cát cứ nơi này, cắt đất làm chủ.
“Mạc Ngôn, đừng nói lung tung.” thầy Vương nói: “Phải có sự tôn trọng tối thiểu dành cho cường giả.”
Dư Mạc Ngôn lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Sở dĩ Bồ Quan Sơn cát cứ nơi này còn có nhiều nguyên nhân khác nữa, Dư Mạc Ngôn từng nghe Lý Thành Long kể không ít, nhưng lúc đó cảm thấy không liên quan gì đến bản thân nên cũng không để trong lòng.
Nhưng thật sự không ngờ hiện tại sẽ đến địa bàn của người ta, nói không chừng sau này còn phải gặp mặt.
“Hiện tại chúng ta đang ở vị trí có độ cao cách mặt nước biển khoảng 4300 mét.” thầy Vương tra xét một lát, nói: “Thành Bạch Sơn của Bồ Đại Hào nằm ở độ cao 8888 mét so với mực nước biển, chúng ta còn phải đi thêm một đoạn nữa.”
“Vậy thì chọn con đường hiếm có đấu chân người, một đường rèn luyện đi qua đây.” Dư Mạc Ngôn nói.
“Được.”
Vốn là ra ngoài rèn luyện, càng là loại rừng rậm hiếm có dấu vết của con người thì càng là nơi hung cầm mãnh thú sinh sống, điều này đối với sự rèn luyện của Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi mà nói thì chỉ lợi không hại.
Thế nhưng ít nhiều Dư Mạc Ngôn vẫn có chút nghi ngờ.
Lần rèn luyện này không giống với rèn luyện mà bản thân biết, cường độ rèn luyện kém rất xa so với mấy lần trước bản thân hắn tự ra ngoài rèn luyện hoặc là theo các thầy cô khác ra ngoài rèn luyện.
Rèn luyện lần này có thể có chút hiệu quả với Độc Cô Nhạn Nhi, nhưng đối với hắn mà nói thì hầu như hoàn toàn không có tác dụng.
Dùng một kiếm là có thể giải quyết xong việc, thế này thì còn có lợi gì cho việc rèn luyện nữa?
Còn không bằng nói là tới để săn thú.
Nhớ ra còn chưa gửi tín hiệu báo bình an, hắn móc điện thoại, mở nhóm chat ra, tiện tay nhận một bao lì xì, sau đó gửi một tin báo bình an như thường lệ.
Một giờ sau.
Nhóm người Dư Mạc Ngôn cuối cùng cũng tới bên ngoài thành Bạch Sơn trong truyền thuyết.
Quả nhiên là một toàn thành trì rất lớn, quan sát một bên Bạch Sơn, ước chừng chiếm khoảng trên nghìn mẫu đất, tường thành cao khoảng trăm thước, nhìn là có cảm giác đang nhìn núi cao.
Cửa thành khổng lồ, trong không gian đầy tuyết bay, nó giống như là một con cự thú viễn cổ đang há cái miệng đen ngòm.
Dư Mạc Ngôn theo bản năng cảm thấy có đôi phần không thoải mái.
Cửa thành đang mở ra này, mang lại cho hắn một loại cảm giác phảng phất giống như nó muốn cắn nuốt bản thân mình.
Cảm giác nguy hiểm này, làm cho Dư Mạc Ngôn sinh ra cảm giác kháng cự.
Nhìn về cửa thành, dừng bước theo quán tính.
Độc Cô Nhạn Nhi cũng suy nghĩ giống hắn, nhìn thành trì vừa to lớn vừa hiểm trở này, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, yếu ớt hỏi: “Hay là chúng ta cứ đi đường vòng lên núi chứ đừng đi vào thành Bạch Sơn?”
Mặc dù thành Bạch Sơn nhìn có vẻ nguy nga, nhưng diện tích thật sự cũng không khác các tòa thành khác là bao, cùng lắm chỉ bằng một tòa thành lũy cỡ lớn mà thôi.
Đem so sánh với diện tích rộng lớn của Bạch Đầu Sơn, dù nói thành Bạch Sơn chỉ là hạt cát giữa sa mạc, thì cũng không sai.
Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng việc lên núi thí luyện.
Thầy Vương mỉm cười: “Nhạn Nhi nói gì vậy, Bồ Đại Hào chính là cao thủ giỏi nhất của Quan Đông, mặc dù là tính tình có hơi ngang ngược, đệ tử dưới trướng làm việc hơi hống hách, nhưng... nhìn chung, đối xử với mọi người cũng rất tốt. Đối đãi với Cao Võ Ngọc Dương của chúng ta càng có phần coi trọng, khá thân thiện, từ trước đến giờ luôn có tình cảm qua lại. Nếu chúng ta đã đến mà không vào chào, thì chúng ta không đúng rồi.”
Hai giáo viên khác cũng là gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.
Dư Mạc Ngôn cau mày, liếc nhìn Độc Cô Nhạn Nhi một cái.
Đoàn người đi tới cửa thành, phía trên đột nhiên phát ra một tiếng gào thét, một mũi tên lướt qua cắm trên mặt đất, có người lên tiếng quát hỏi: “Người tới là ai?”
Thầy Vương ngẩng mặt lên lớn tiếng nói: “Xin hãy báo cho Bồ Đại Hào, Vương Thành Bác của trường Cao Võ Ngọc Dương dẫn học sinh của trường mình đến đây thăm hỏi.”
“Xin chờ một chút.”
Chỉ một lát sau, đã có hai nhóm nam nữ mặc đồ trắng, xếp thành hàng đi ra, tiến lên tiếp đón, nhìn có chút long trọng.
“Sư phụ đã chờ ở phòng khách, chào mừng thầy Vương đến thăm.”
Hai nhóm nam nữ trẻ tuổi cùng cúi người chào, vô cùng kính cẩn.
“Được, được.” Đương nhiên thầy Vương cảm thấy rất có thể diện, tiếng cười còn vang hơn cả bình thường.
Một nhóm năm người, chậm rãi đi vào bên trong.
Nhưng đột nhiên tim của Dư Mạc Ngôn đập thình thịch thình thịch, khiến hắn càng thêm tập trung tinh thần.
Đây không phải là vì kích động, cho dù đối mặt với Quan đại soái ta cũng không có chút kích động nào, ta vẫn có đủ định lực ấy, nhưng bây giờ, tại sao... Tại sao lại cảm giác căng thẳng như vậy chứ?
Đó là một loại cảm giác đè nén tới thở không nổi, rất căng thẳng.
Dư Mạc Ngôn quay đầu quan sát, giống như chỉ nhìn ngắm phong cảnh, nhưng ánh mắt lướt qua trên mặt mười tám người ở hai bên.
Chỉ thấy mấy nam nữ trẻ tuổi này, mặc dù trên mặt có vẻ tôn kính, nhưng trong ánh mắt lại có chút... trầm ngâm?
Nhất là cái ánh mắt khi nhìn hắn, giống như đang nhìn người chết.
Vài người trong đó, ánh mắt đánh giá nhìn tới nhìn lui Độc Cô Nhạn Nhi từ đầu đến chân, mặc dù ánh mắt kín đáo, nhưng cũng rất trắng trợn, hết sức điên cuồng.
Không đúng, bầu không khí này không đúng lắm!
Dư Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, ánh mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh, xem thử có nơi nào có thể rút lui, hay con đường nào có thể chạy trốn không.
Cánh cửa lớn của thành lũy dần dần đóng lại ở phía sau, lúc này trong lòng Dư Mạc Ngôn có cảm giác lạnh lẽo như đang ở trong hầm băng, mọi suy nghĩ của hắn đều bị đông cứng.
Hắn đi theo sau lưng ba người thầy, chậm rãi đi về phía trước, một tay bỏ vào túi quần.
Người khác nhìn vào, vừa đi vừa bỏ tay vào túi quần, hình như có chút không lịch sự, nhưng trong nháy mắt, Dư Mạc Ngôn đã lấy Hóa Không Thạch của Tả Tiểu Đa tặng ra, lặng lẽ đeo lên trước ngực.