Bồ Quan Sơn tỏ vẻ dễ gần thân thiết, cũng đã hạ mình, lời nói có ý giữ hai người bọn họ lại.
Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi không biết nên làm gì, trong tình thế này chắc chắn đi không được rồi, vừa nãy chỉ là thử xem một chút, muốn tìm chút may mắn mà thôi, nếu như còn tiếp tục kiên trì, chỉ khiến hắn lập tức trở mặt, đường sống càng ít hơn.
Hai người không tình nguyện, vẻ mặt không vui tiến vào đại điện.
Độc Cô Nhạn Nhi âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng gửi đi câu nói kia, đám người trong nhóm chat, đặc biệt là Tả lão đại, Lý Thành Long bọn họ có thể nghe ra điều kỳ lạ trong đó...
Cho dù gửi đi rồi, nhưng khoảng cách quá xa.
Bên trong đã bày xong tiệc rượu, bên ngoài còn có bốn người khác đang chờ.
“Mấy người này đều là những anh em quản lý cửa thành Bạch Sơn.” Bồ Quan Sơn cười ha ha một tiếng, sau đó giới thiệu cho mọi người: “Đây là Vân Phiêu Lưu; đây là Phong Vô Ngân, đây là Vân Phiêu Lai, đây là Phong Vô Y.”
Bốn người tầm ba mươi tuổi, mặt mũi đẹp trai, cử chỉ phóng khoáng, vóc người cao to, tao nhã trầm tĩnh.
Hình như tu vi của mỗi người cũng rất cao, nhưng lời nói khá khiêm tốn, cử chỉ rất lịch sự tiến lên chào hỏi mọi người.
Sau khi phân vị trí chủ khách, nhóm người cùng ngồi xuống.
“Những thứ này đều là đặc sản Bạch Sơn...”
Bồ Quan Sơn cười ha hả, giới thiệu từng món, nguyên liệu nấu ăn đều là những vật phẩm quý giá bên ngoài khó có thể tìm thấy.
“Đây là rượu ngon được ủ lâu năm, chỉ ở thành Bạch Sơn mới có, gọi là Anh Hùng Túy!”
Bồ Quan Sơn cười ha hả, nói: “Nào nào nào, mọi người mới tới nhất định phải nếm thử Anh Hùng Túy, chắc chắn mọi người đã từng nghe nhắc đến rượu ngon đặc sản của thành Bạch Sơn, vài hũ rượu này ta tự mình ủ cũng đã hơn trăm năm trước.”
“Cho dù là anh hùng xuất chúng, hay là tu vi cao, uống rượu của ta cũng không thể không say, nào nào nào, mọi người nếm thử, xem chút tài mọn của ta như thế nào, có làm mất danh Anh Hùng Túy hay không.”
Bồ Quan Sơn nhiệt tình mời mọi người.
“Ha ha ha, sơn chủ đã nhiều năm không lấy Anh Hùng Túy ra rồi, không ngờ lần này được hưởng ké, cuối cùng cũng có lộc ăn rồi.”
Vân Phiêu Lưu cười ha hả khen ngợi: “Hai người không biết chứ, rượu này xứng đáng gọi là thiên hạ đệ nhất!”
Lúc bình rượu được lấy ra, ánh mắt và vẻ mặt bốn người họ lập tức có sự thay đổi nhỏ.
Nhất là Vân Phiêu Lai, ánh mắt lập tức lóe lên một tia dâm tà.
Dư Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, rượu được bưng lên phía trước, một niềm khát vọng muốn uống rượu đột nhiên dâng lên mãnh liệt trong lòng.
Chỉ ngửi thấy mùi rượu, cũng có cảm giác hắn đang luyện tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm với Độc Cô Nhạn Nhi, cơ thể tự động gia tăng tốc độ chuyển động, cảm ứng tâm linh càng thêm rõ ràng!
Rượu này... lại có công dụng như này?
Vương Thành Bác cười ha ha một tiếng, nói; “Mạc Ngôn, Nhạn Nhi, rượu này rất quý hiếm là vật trân quý của Bồ sơn chủ, uống vào có lợi cho tu vi và tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm của các ngươi. Chỉ cần một chén rượu cũng đủ để đột phá cảnh giới, nhanh uống đi, ha ha.”
Mặt thầy Vương đầy vui mừng, giống như vui cho Dư Mạc Ngôn và Cô Độc Nhạn Nhi.
Nhưng giọng nói lại có chút ít run rẩy.
Dư Mạc Ngôn thay đổi tâm trạng, trầm giọng nói: “Xưa nay ta không uống rượu.”
“Không bao giờ uống rượu?” Ánh mắt Vân Phiêu Lưu nhìn tới nhìn lui trên mặt Độc Cô Nhạn Nhi, nói: “Không giỏi uống rượu cũng có thể nếm thử tay nghề của lão thành chủ, chỉ uống một chén cũng không sao.”
Dư Mạc Ngôn đè chén rượu lại, nói: “Ngại quá, ta từ trước đến giờ ngay cả một giọt rượu cũng không uống.”
“Uống thử thì làm sao? Không nể mặt sao?” Phong Vô Y nhíu mày, trong giọng nói có ý đe dọa.
Dư Mạc Ngôn không nhượng bộ: “Một chén cũng không được.”
Thầy Vương đứng một bên nói: “Mạc Ngôn, uống một chén cũng không sao.”
Dư Mạc Ngôn thản nhiên nói: “Ta dị ứng với rượu, uống một ngụm sẽ nhồi máu cơ tim.”
Phong Vô Y nheo mắt lại: “Thật sự không nể mặt như vậy sao?”
Dư Mạc Ngôn nói: “Thể diện của ngươi lớn, chẳng lẽ có thể bằng mạng sống của ta, không uống là không uống, nếu uống vào chết rồi, ngươi đền mạng cho ta sao?”
Phong Vô Ngân chậm rãi nói: “Cứng rắn vậy sao? Nếu là ta một hai ép ngươi uống thì sao? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy người nào uống một chén rượu sẽ chết!”
Dư Mạc Ngôn nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Thầy Vương ở một bên xụ mặt xuống, nói: “Mạc Ngôn, đừng tùy hứng, uống một chén đi.”
Dư Mạc Ngôn nheo mắt lại, quay đầu nhìn thầy Vương, trầm giọng nói: “Thầy Vương, ta nhất định phải uống chén rượu này sao?”
Vương Thành Bác nói: “Một chén rượu thôi.”
Dư Mạc Ngôn nói: “Chén rượu này thật sự có thể đột phá được Bỉ Dực Song Tâm của chúng ta?”
Vương Thành Bác nói: “Đây là tất nhiên!”
Dư Mạc Ngôn nói: “Tại sao thầy Vương lại khẳng định như thế?”
Vương Thành Bác sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, hỏi: “Mạc Ngôn, chẳng lẽ ngươi không tin ta?”
Dư Mạc Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi nói: “Ta tin tưởng ngươi, ta uống.”
Dư Mạc Ngôn bưng chén rượu lên, hít một hơi thật sâu.
Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu: “Như vậy mới đúng!”
Vân Phiêu Lưu, Vân Phiêu Lai, Phong Vô Ngân, Phong Vô Y đưa mắt nhìn ly rượu của Dư Mạc Ngôn.
Ánh mắt Bồ Quan Sơn chăm chú.
Chỉ cần tên nhóc này uống một chén rượu này là đủ rồi!
Mối liên kết giữa hai bên, có thể hoàn toàn nối lại.
Hơn nữa, còn là một cặp thiên tài vô song!
Hóa Vân trung giai năm nhất, Hóa Vân trung giai năm thứ hai!
Một đôi thiên tài Hóa Vân chưa tròn hai mươi tuổi!
Đúng là báu vật trời ban! Cơ duyên to lớn!
Dư Mạc Ngôn hơi ngửa đầu, vẻ mặt mọi người lập tức buông lỏng.
“Chà!”
Đúng lúc này, Dư Mạc Ngôn hất một chén rượu lên mặt Vân Phiêu Lưu ở đối diện, sau đó nhanh chóng rút kiếm, thanh kiếm sắc bén tàn nhẫn cắm vào ngực của thầy Vương.
Nhưng ngay sau đó, nguyên lực trước ngực tan ra, lộ rõ công dụng của Hóa Không Thạch.
Ầm một tiếng, cơ thể thầy Vương bị hắn một cước đá bay, lao về phía Bồ Quan Sơn.
Cơ thể của Dư Mạc Ngôn đột nhiên bay ra, trong nháy mắt đã đến được cửa đại điện.