Quả nhiên, sau khi kết nối khí âm dương với nguyên khí đan điền, chúng tự nhiên chia thành hai phía, và linh khí cũng theo đó mà hoàn toàn không bị ngăn cản.
Vung chùy ra, không có chút bị cản trở mà trở thành cương nhu kết hợp, sự hội tụ của âm dương!
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, vui sướng không thể tả, không còn cảm giác khó chịu trước đây nữa.
Đây là một sự thoải mái vì đã thông hiểu toàn bộ, chính là cảm giác an toàn viên mãn mà không có bất cứ vướng bận nào.
Một âm một dương, hai khí tức hoàn toàn khác nhau với các thuộc tính hoàn toàn trái ngược nhau, bay lên từ đan điền, và mỗi luồng đi qua một tuyến kinh mạch nhất định, đột ngột đi ngược lên và song hành với nhau, không có sự phân chia thứ tự trước sau, mọi thứ đều hiển nhiên như nước chảy thành sông!
Cho dù là cứng cáp mạnh mẽ, mềm mại uyển chuyển, hay cả cương và nhu cùng tồn tại, tất cả chỉ là sự lay chuyển của thần trí là có thể làm được!
Một cung điện võ học mới toanh đột nhiên mở ra trước mặt, tầm mắt trở nên rộng lớn chưa từng có!
Tả Tiểu Đa tiếp tục vung chùy, cảm nhận bầu không khí hoàn toàn mới này, càng đánh càng thấy toàn thân thoải mái, hắn cảm thấy rõ ràng rằng nguyên khí và linh lực của mình không hề tăng lên một chút nào.
Tuy nhiên, so với trước đây, sức chiến đấu của bản thân đã tăng lên hơn mười mấy lần!
Đây là kỹ thuật đỉnh cao thực sự!
Theo quan điểm của Tả Tiểu Đa, bản thân hắn bây giờ mặc dù tu vi chỉ là đỉnh Hóa Vân, nhưng cho dù có đánh với đỉnh Quy Huyền nói chung... hay có thể nói, tất cả Quy Huyền đã không còn là đối thủ của hắn!
Nói cách khác, bản thân hắn đã là... người mạnh nhất dưới Phi Thiên rồi?!
Đối với điều này, Tả Tiểu Đa tự tin rằng mình không kiêu ngạo mù quáng, mà hắn thực sự chắc chắn!
Nghĩ đến đây, Tả Tiểu Đa không khỏi thở dài, nếu một tháng trước hắn đã có sức mạnh như vậy thì bà Thạch và hiệu phó Thành sẽ không phải tử trận rồi.
Cho dù không đủ sức để tranh đấu với những tu giả ở cảnh giới Phi Thiên, nhưng hắn đã có thể đối phó với bọn họ, kéo dài đến khi bên mình đưa người đến cứu viện!
Sách đến lúc dùng hận đọc ít, võ đến khi gấp mới hận không đủ lực.
Tả Tiểu Đa lại luyện chùy pháp thêm một lúc, sau đó quay sang hấp thụ Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm.
Đẩy tu vi đến ranh giới của lần áp súc thứ ba, và sau đó hoàn thành lần áp súc thứ ba.
Áp súc cho đến khi đan điền như lỗ hỏng trong tre, rồi mới rời khỏi Diệt Không Tháp.
Cả người thoải mái, đầu óc minh mẫn, cả người nhẹ bẫng như muốn cất cánh bay lên, bất giác cất tiếng hát để thể hiện tâm trạng vui sướng lúc này.
Nhưng vừa đi ra đã nhìn thấy Lý Thành Long đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ồ?”
Tả Tiểu Đa sững sờ nói: “Không phải ngươi ra ngoài tu luyện rồi sao? Sao lại đột ngột trở về thế?”
“Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lý Thành Long thở dài, lo lắng nói: “Ta đã về được một giờ đồng hồ rồi, sao giờ ngươi mới ra?”
“Có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa đột nhiên đanh lại, sự buồn bực không rõ ràng trước đó lại xuất hiện. Lẽ nào là...
“Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi xảy chuyện rồi.” Lý Thành Long bật điện thoại lên: “Xem trong nhóm đi.”
Tả Tiểu Đa biến sắc: “Cái gì?”
Ngay sau đó, giọng nói của Độc Cô Nhạn Nhi phát ra từ điện thoại.
“Thành Bạch Sơn này thật là đẹp.”
Tuy ý tứ trong lời nói là khen ngợi, nhưng ẩn ý trong giọng điệu thì ai cũng có thể nghe ra.
Nó đầy căng thẳng, sợ hãi và cả mang ý cầu cứu.
Bản thân tin nhắn này là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp nhất!
“Đi!”
Tả Tiểu Đa lập tức đứng lên.
“Mọi người đều đã xem tin tức này rồi, ngay khi xem xong thì lập tức tách ra hành động!”
“Bì Nhất Bảo, Cao Xảo Nhi, Vũ Yên Nhi, Hạng Xung, Hạng Băng đã đang trên đường đến đó rồi. Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú cũng đã xuất phát từ Thượng Kinh. Còn có Lý Trường Minh, hắn cũng đã khởi hành từ Cao Võ Long Hồn!”
Lý Thành Long đứng lên: “Ta đã chuẩn bị các phương án dự phòng cho các tình huống khác nhau và lên kế hoạch lộ trình cho bọn họ.”
“Đây là những gì ta đã làm lúc trên đường trở về.”
“Nhưng ta lại không ngờ, ngược lại là chỗ ngươi mãi cũng không có động tĩnh gì, nên ta đành phải vội vàng trở về, đích thân nói cho ngươi chuyện này.”
Lý Thành Long không nói năng gì, thở dài nói: “Ta vừa rồi ầm ĩ như vậy, ngươi thế mà lại nghe không được, thật đáng kinh ngạc.”
Nhìn cái đống đồ khổng lồ bị ném trên mặt đất, Tả Tiểu Đa cũng không nói nên lời.
Không phí lời nữa, cả hai cùng bay lên trời.
“Phù Phù, ta vẫn không nên đi với ngươi. Một mình ta đi trước sẽ nhanh hơn, với tốc độ của ngươi đi với ta sẽ không theo kịp, còn kéo ngươi đi lại càng chậm hơn, lãng phí thời gian.”
“Cứu người như cứu hỏa, ta đi trước đây!”
Tả Tiểu Đa vừa tung người đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ để lại một câu: “Nhưng ta tin ngươi vẫn có thể nhanh hơn bọn họ. Ngươi có thể đi trước tụ hội với bọn họ.”
“Hẹn gặp lại ở thành Bạch Sơn!”
“Được!”
Bóng dáng của Tả Tiểu Đa nhanh chóng hóa thành một điểm đen trên bầu trời, sau một cái chớp mắt, điểm đen ấy cũng không còn thấy nữa.
Lý Thành Long thở dài, nhưng không dám lơ là, dùng tốc độ cực hạn nhanh chóng lao lên đường, vẫn cảm thán một câu, Tả lão đại thật sự nhanh quá đi.
Nếu đàn ông đều nhanh như hắn, thì sẽ là ngày tận thế mất!
Đúng như lời của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa đi trước có thể tạo ra động tĩnh và chi viện trong thời gian sớm nhất, sau đó mình sẽ cùng mọi người chạy đến và thảo luận xem nên làm gì tiếp theo.
Nhưng điều kiện tiên quyết để tiếp tục là phải có một người đến trước tiên, tạo ra chút động tĩnh để kẻ địch phải kiêng dè, đồng thời cũng để Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi có niềm tin và hy vọng cùng vượt qua khó khăn.
Nếu cả một đội gồm tất cả mọi người cùng lao vào, nhất định phải để ý đến người chậm nhất, và tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều rất nhiều.
...
Tả Tiểu Đa vừa xem tin nhắn trong nhóm vừa lao đi trên đường.