Lẽ nào con đường làm mẹ của ta càng tiến càng xa sao, một đi không trở lại?
“Nào, ngoan ngoan,.. ra ngoài để ‘mẹ’ xem cái nào.”
Hai tiểu hồ lô một đen một trắng, nổi lên từ chiếc chùy, nhỏ nhắn tinh xảo, nhảy nhót trên chiếc chùy.
Tả Tiểu Đa khóe miệng giật giật: “Sao lại không có mặt mũi gì cả? Giống như hồ lô vậy?”
Hai tiều hồ lô cùng kêu lên: “Mẹ thật chẳng lịch sự gì cả!”
Tả Tiểu Đa lập tức được gọi khiến tim như nhũn ra.
Giọng nói này thực sự dịu dàng quá đi.
“Chúng con vẫn chưa lớn...” Hồ lô trắng ấm ức nói.
Tả Tiểu Đa dường như có thể nhìn thấy một cô gái bé bỏng đang chu môi lên, chu miệng cao cao trông vô cùng dễ thương.
“Lớn rồi sẽ có khuôn mặt thôi.” Hồ lô đen cất lên giọng nói non nớt giải thích.
“Được rồi, được rồi.” Tả Tiểu Đa vui vẻ nói: “Tại sao các con lại chui vào trong chùy thế này?”
Hồ lô trắng cất giọng mềm mại non nớt nói: “Không phải mẹ vẫn luôn muốn để chúng con vào đây sao?”
Hồ lô đen dùng giọng sữa nói: “Nhịp điệu âm dương vừa rồi chúng con rất thích, thế là vào thôi.”
Tả Tiểu Đa nghe xong đã hiểu rằng hồ lô trắng này có lẽ là bé gái, còn hồ lô đen là em bé trai, nhưng bây giờ xem ra hồ lô đen thẳng thắn hơn chút, nói thẳng hết ra, còn hồ lô trắng thì rõ ràng có chút thận trọng.
“Các con có thích ở trong chùy không nào?” Tả Tiểu Đa có chút lo lắng: “Liệu nó có dinh dưỡng không nhỉ?”
“Không sao, chúng con bình thường vẫn trở lại biển sinh khí nghỉ ngơi, chỉ khi nào chiến đấu tụi con mới tới.”
Hồ lô đen rõ là thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì là nói cái đó.
“Tiểu Cửu là đồ ngốc!” Hồ lô trắng có chút tức giận, mà không ngờ lại tức giận quay đầu đi.
Thế là cái vòi rồng non mềm trên đầu cũng theo đó mà quay đi.
Hồ lô đen cất giọng sữa hỏi: “Ta làm sao chứ?”
Hồ lô trắng tức giận nói: “Ngươi cái gì cũng nói hết! Bây giờ mẹ cái gì cũng biết hết rồi! Hừ!”
Hồ lô đen nghiêng người, giọng non nớt nói: “Nhưng mà, không phải sớm muộn gì mẹ cũng biết sao?”
“Dù sao thì ngươi cũng là đồ ngốc! Ngươi thật là ngu ngốc!” Hồ lô trắng rất tức giận.
Hồ lô đen có chút mờ mịt, vẫn là không biết mình sai ở đâu?
Tả Tiểu Đa vô cùng yêu quý hai tiểu hồ lô, nói: “Vậy các con vào trong đại chùy, lúc giúp ta chiến đấu liệu có bị thương không?”
Ngay khi hồ lô trắng định nói thì hồ lô đen lại tự hào nói: “Chúng con sẽ không bị thương đâu!”
“Hừ!” Hồ lô trắng lại tức giận.
Tên Tiểu Cửu thối thây này, nói thẳng hết tất cả ra luôn cho rồi.
Ta vốn định bụng nói là sẽ bị thương, sau đó xin mẹ thương thương, hôn hôn, ôm ôm rồi bế cao lên chứ...
Tả Tiểu Đa bật cười haha, đặt hai tiểu hồ lô vào trong tay, hôn lên từng đứa một rồi nói: “Thật tuyệt! Thật tuyệt!”
Hồ lô đen chê bai hét lên: “Mẹ chảy nhiều nước bọt quá đi”.
Hồ lô trắng lại ngượng ngùng nói: “Mẹ hôn thêm nữa đi ạ.”
Thế là Tả Tiểu Đa lại hôn thêm lần nữa. Hồ lô đen ghét bỏ hét lên, hồ lô trắng thì xấu hổ, lại muốn hôn tiếp, thì thầm nói nhỏ: “Râu của mẹ mọc lộn xộn quá...”
Râu của mẹ mọc lộn xộn quá...
Tả Tiểu Đa nghe xong câu này thì ngơ người ra.
Nhưng sau khi hôn một hồi, hồ lô trắng hiển nhiên tâm trạng rất tốt, bắt đầu ngọ nguậy trong lòng bàn tay Tả Tiểu Đa, nhảy nhót: “Mẹ, đợi lớn lên con có miệng rồi sẽ hôn trả lại mẹ nhé.”
“Được, được, mẹ chờ...” Tả Tiểu Đa cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, hai đứa con tên gì nhỉ?” Tả Tiểu Đa đột nhiên trở thành một người mẹ, không kìm được muốn đặt tên cho con trai và con gái.
“Con là Tiểu Bạch A.” Hồ lô trắng nói.
“Con là Tiểu Tửu.” Hồ lô đen nói.
Tả Tiểu Đa nghi hoặc: “Tiểu Bạch?”
Hồ lô trắng nhỏ giọng nói: “Không phải Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch A.” “Tiểu Bạch A?” Tả Tiểu Đa bối rối: “Gọi là Tiểu Bạch A hả? Ba chữ hả?”
“Đúng rồi, mẹ thật thông minh.”
“Vậy Tiểu Tửu là “Tửu” trong uống rượu hả?”
“Mẹ thật xuất sắc, lại đoán đúng nữa rồi.”
Tả Tiểu Đa hiểu ra rằng cả hai đều đã có tên rồi.
Về lý do vì sao lại gọi là Tiểu Bạch A, tự nhiên lại có thêm chữ “A”, có lẽ vì một bé gái gọi là Tiểu Bạch thì không được hay lắm, nên đã thêm vào một từ gọi là Tiểu Bạch A...
Còn Tiểu Tửu lại càng dễ giải thích: xếp thứ chín, thêm vào càng chứng tỏ bản thân khác biệt.
“Hai đứa có những khả năng gì nào?” Tả Tiểu Đa cẩn thận hỏi.
“Hai chúng con...” Tiểu Bạch A nhỏ giọng nói: “Tạm thời chỉ có thể ở trong chiếc chùy này kề vai sát cánh cùng chiến đấu với mẹ thôi.”
“Còn gì khác nữa không?” Tả Tiểu Đa tràn đầy mong đợi hỏi.
“Khác...” Tiểu Bạch A ngập ngừng.
Hồ lô đen Tiểu Tửu nhanh mồm nhanh miệng, tự hào tuyên bố: “Chúng con không biết gì khác cả!”
Tiểu Bạch A đột nhiên lại không vui “hừ” một cái.
Tả Tiểu Đa cũng ngơ ra một chốc, cái gì cũng không biết- còn nói nghe thật vinh quang, thật tự hào.
“Chúng con còn nhỏ.” Tiểu Bạch A nhẹ nhàng nói, “Rồi sau này chúng con sẽ rất có ích mà!”
Hồ lô đen Tiểu Tửu cất lên giọng trẻ con nói: “Sau này, chúng con sẽ vô cùng lợi hại!”
Tả Tiểu Đa nói với vẻ đầy mong đợi: “Vậy thì các con mau mau lớn lên nhé?”
“Vâng, vâng.” Tiểu Bạch A liên tục trả lời.
Tiểu Tửu nhanh mồm nói: “Hai chúng con uống cạn nước biển đó là có thể lớn lên rồi!”
Tả Tiểu Đa đầu đầy vạch đen.
Tiểu Bạch A lại bắt đầu càu nhàu không vui vì Tiểu Tửu cứ nhanh mồm nói toẹt hết ra.
Thấy Tả Tiểu Đa có chút thất vọng, Tiểu Tửu dường như suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ, mẹ dùng nó sai rồi, khi mẹ dùng chùy, phải dùng hai khí âm dương trong đó kết hợp với nhau mới có thể tạo nên nhịp điệu âm dương thực sự.”
Tiểu Bạch A thở phì phò vài tiếng, và cũng ừm ừm vài tiếng, ý muốn nói rằng những gì Tiểu Tửu nói rất có lý.
“Khí âm dương? Tiết tấu âm dương?” Tả Tiểu Đa gãi gãi đầu.
Hai con cá đó có phải là khí âm dương không?
Dỗ hai vị tiểu tổ tông trở vào cây chùy xong, Tả Tiểu Đa bắt đầu luyện tập chùy một lần nữa.