Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1592 - Chương 1591: Tả Tiểu Đa, Hắn Họ Tả (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1591: Tả Tiểu Đa, hắn họ Tả (2)

Nam Chính Càn trầm giọng nói: “Đã nói với ngươi là chuyện gì cũng phải động não suy nghĩ, trong não chỉ chứa toàn thịt là thịt, vô dụng! Hắn tên là Tả Tiểu Đa! Nghe kĩ đây, nó họ Tả!”

Bắc Cung Hào ngẫm nghĩ câu này một lượt, đột nhiên cảm thấy “ầm” một tiếng, lông tơ trên người dựng hết cả lên.

“Họ Nam kia, ngươi nói rõ ràng ra đi!”

“Nói ngươi không chịu động não là người không thèm suy nghĩ luôn sao? Được thôi, ta nói luôn cho ngươi hiểu rõ, lỡ như tên nhóc này thực sự có mệnh hệ gì... cho dù Ngự Tọa có thể hiểu cho ngươi, nhưng mẹ và ông ngoại của hắn sẽ làm gì thì ta không muốn nghĩ tới chút nào.”

Lời nói của Nam Chính Càn đầy ý vui vẻ khi người khác gặp nạn.

Bắc Cung Hào há to miệng như hà mã: “Ngự Tọa... chết tiệt, ông ngoại... ôi mẹ ta ơi...”

“Bây giờ thân phận của Tả Tiểu Đa vẫn chưa bị bại lộ, vì sao không bại lộ có lẽ bây giờ người đã hiểu ra rồi.”

Nam Chính Càn nói.

“Nhưng ta... đm....” Bắc Cung Hào không biết nói thế nào: “Làm thế nào đây?”

“Ta mặc kệ ngươi làm thế nào?”

Nam Chính Càn nói xong, rất vui vẻ bồi thêm một câu: “Cũng may, thành Bạch Sơn không phải ở phía nam… bây giờ đang ở phía bắc, đây thực sự là một tin tốt, Bắc Cung, ngươi tự liệu mà làm cho tốt đi.”

Còn chưa nói dứt câu thì điện thoại đã cúp máy!

Nhưng Bắc Cung đại soái đã ngây người ra như phỗng.

Sau đó, cả người đột nhiên nhảy dựng lên.

Làm cho tốt? Ta phải làm thế nào thì mới tốt được đây?

Sau đó, nghe tiếng ngọn lửa chiến tranh vang lên ầm ầm ở bên ngoài, hắn chậm rãi ngồi xuống, trái tim đang sôi sục cũng từ từ dịu lại.

Không thể đi.

Ta là Bắc Phương đại soái, bây giờ chiến sự đang căng thẳng, ta mà đi là chấm dứt hết.

“Đao Vệ! Hai ngươi đi một chuyến đi.”

Hư không rung lên.

Một cây đao lóe lên tia sáng lạnh lẽo, một mũi đao đột nhiên xuất hiện trong khoảng không.

“Nhiệm vụ của hai chúng ta là bảo vệ sự an toàn của ngài. Ngoài nó ra chính là tự ý rời khỏi vị trí.”

“Các ngươi không tham gia chiến đấu, không can thiệp vào trận chiến. Nhưng an toàn của Tả Tiểu Đa phải được đảm bảo. Nếu ta không đảm bảo được an toàn cho nó thì đời ta cũng như xong luôn, các ngươi bảo vệ an toàn cho hắn chính là bảo vệ an toàn cho ta.”

“Cái này...”

“Ta nói một câu cho vuông thế này, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì Đao Linh đại nhân cũng không gánh nổi đâu.”

“Được, chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức.”

“Chú ý, ngươi không được trực tiếp can thiệp, tạm thời chỉ cần đứng bên quan sát, nếu cảm thấy mục tiêu không thể xử lý được thì hẵng ra tay, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của các ngươi đó là đảm bảo an toàn cho mục tiêu.”

“Đã hiểu.”

Giọng nói lạnh lẽo của Đao Vệ vang lên: “Nhớ, để bọn họ tự xử lý trước, đến khi chắc chắn họ không xử lý được thì chúng ta mới ra tay.”

“Được rồi, đi đi.”

Hư không lại rung lên lần nữa.

Bóng dáng của Đao Vệ đã biến mất.

Bắc Cung Hào hít một hơi thật sâu, nắm lấy một nắm tuyết từ ngoài lều xoa lên mặt, chỉ cảm thấy lạnh đến buốt cả người, toàn thân run lẩy bẩy.

Lầm bà lầm bầm: “Con mẹ nó, tới giờ ta mới biết… Nam Chính Càn thật tệ. Chuyện lớn như thế rồi mới nói cho ông đây.”

Nhưng nghĩ lại, có nói với mình cũng vô ích. Hơn nữa xem phản ứng ngày hôm đó, có lẽ Đông Phương và Tây Môn cũng chưa biết.

Nghĩ như vậy, Bắc Cung Hào đột nhiên sinh ra một cảm giác vi diệu không thể giải thích được “Ta lại tiến vào trong lõi rồi.”

Cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.

“Đợi lần tới, tên tiểu tử kia mà gây chuyện ở phương Đông phương Tây... ta nhất định phải gọi cuộc gọi này và dọa chết khiếp hai tên nhóc kia! Làm sao có thể để Nam Chính Càn một mình hưởng thụ hương vị tuyệt vời khi mình đã biết hết tụi nó thì ngơ ngác theo sau chứ.”

Nhưng lại lập tức nghĩ lại bộ dạng lông tơ cả người như dựng hết lên vừa rồi của mình, Bắc Cung Hào không nhịn được lắc đầu cười khổ.

“Chỉ có điều quá trình này thực sự quá kinh người...”

Đang suy nghĩ.

Chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Đông Phương đại soái, có chút hững hờ nói: “Bắc Cung à, vừa rồi Diệp Trường Thanh của Cao Võ Tiềm Long có gọi đến cho ta xin cứu viện. Có vài học sinh hình như xảy ra chuyện gì đó ở thành Bạch Sơn...”

Bắc Cung “hừ” một tiếng: “Sao?”

Đông Phương đại soái: “Ngươi xem xét cho hai tên qua đó giúp đỡ đi, chắc là không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là vài chuyện cỏn con của mấy đứa học sinh thôi, với ngươi nó dễ như nhấc cánh tay ấy mà.”

Bắc Cung Hào cười haha: “Ngươi nói xong chưa?”

Đông Phương đại soái:” Ý gì vậy?”

“Haha... cũng may ông đây không nhận cuộc gọi của ngươi trước. Nếu không, ta bị ngươi hãm hại mà chết rồi!” Bắc Cung Hào hừ mũi, tức giận nói: “Không dám phiền ngài hao tâm tổn trí nữa, đồ ngốc cái khỉ gì cũng không biết!”

Đông Phương đại soái: “...”

Bụp!

Bắc Cung Hào cúp máy, cảm thấy sảng khoái vô hạn.

Lão già Đông Phương này quả nhiên là không biết!

Ha ha, Đông Phương, ngươi không đủ đẳng cấp!

...

Ở bên kia.

Tả Tiểu Niệm theo tin tức được báo cáo, đã nhổ bỏ một số gia tộc có vấn đề ở cả hai bên vùng Hắc Thủy.

Không ngờ, quyết định này lại vấp phải sự phản đối của Quân Trường Không.

“Tuần Tra Tả, quyết định này của ngươi có phải hơi nhẹ tay không?”

“Quá nhẹ? Sao lại nói vậy?”

“Theo luật pháp của đế quốc, hành động tư thông với địch phản bội quốc gia như vậy sẽ bị chu di cửu tộc, tịch thu tài sản và giết hết cả nhà, chó gà không tha, chỉ giết mỗi những người liên quan đến vụ án sợ rằng sẽ ẩn giấu nguy hiểm, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không có cơ hội nó lại hồi sinh.”

“Ngoài luật pháp vẫn cần có tình người, giết hết cả nhà thực sự có chút quá đáng, những đứa bé đó chúng chỉ mới vài tuổi, chúng nó không hề có lỗi, cũng không hề tham gia vào chuyện này, ta không muốn liên lụy tới bọn chúng.” Đối với chuyện này, Tả Tiểu Niệm thực sự không nhẫn tâm xuống tay.

Bằng chứng phản quốc của gia đình này rất rõ ràng, không chút sai giả, nhưng những đứa trẻ sơ sinh có tội tình gì chứ?

Bình Luận (0)
Comment