“Gia chủ ra mặt liên lạc với Đạo Minh, đầu cơ trục lợi những vật tư quan trọng của Viêm Võ buôn lậu cho Đạo Minh, chuyện này liên đới lớn thế nào Tuần Tra Tả ắt hẳn biết rõ, đây là một vụ tuồn tài sản khổng lồ, Tuần Tra Tả cũng ắt hẳn biết rõ? Dù có là trẻ sơ sinh thì tụi nó vẫn được hưởng những lợi ích do vụ này mang lại, vậy sao lại nói là không tham gia, giữ lại chúng nó chính là để lại những hiểm họa khôn lường!”
“Nhưng đến những người già, phụ nữ và trẻ em trong gia tộc cũng bị liên lụy... thì quá lắm.” Tả Tiểu Niệm vẫn không nhẫn tâm.
Chuyện này cuối cùng vẫn được thực hiện theo quyết định đã đưa ra của Tả Tiểu Niệm.
“Cho dù là lòng nhân từ của phụ nữ, những đứa trẻ mới vài tuổi này cũng không thể giết.”
Quân Trường Không ý tứ sâu xa.
Tả Tiểu Niệm nếu đã làm thì sẽ không hối hận. Nhưng chiều hôm đó, Quân Trường Không đã dùng lý do này để nói chuyện kĩ càng với Tả Tiểu Niệm.
“Tuần Tra Tả, về việc xử lý những gia tộc phản quốc lần này, ta còn có chút ý kiến.”
“Ngươi nói đi.”
Hai người thảo luận một lúc lâu, Tả Tiểu Niệm phát hiện ra Tuần Tra Quân dần dần đi chệch hướng cuộc trò chuyện.
Dần dần chuyển sang thảo luận về một số đế quốc, quân bộ, những chuyện quái đản...
Tả Tiểu Niệm dần cảm thấy mất kiên nhẫn.
Vị Tuần Tra Quân này có ý gì đây?
Vốn dĩ ý kiến về việc xử lý kẻ phản quốc lần này, ngôn từ có lý, từng câu từng chữ đều rất chuẩn mực, Tả Tiểu Niệm rất coi trọng hắn, nhưng hiện tại, mượn nguyên nhân vụ việc này mà đi chệch hướng chủ đề, toàn nói về những thứ vu vơ, chán vô cùng!
Vóc dáng Quân Trường Không cao to cường tráng, một tay thường xuyên giữ thanh kiếm bên eo, luôn thể hiện nét tiêu sái của riêng mình. Khi tiếp tục trò chuyện, nụ cười trên mặt của hắn ngày càng dịu dàng, và càng ngày càng giống như tắm gió xuân.
“Linh Niệm à, nàng đã bao giờ nghĩ về tương lai chưa?” Quân Trường Không cười híp mắt hỏi.
“Tương lai?” Tả Tiểu Niệm nói với khuôn mặt lạnh lùng.
Nàng có chút không ưa vị Tuần Tra Quân này, chỉ cảm thấy phiền phức.
Thầm nghĩ, ta tất nhiên từng nghĩ đến tương lai, tương lai ta sẽ ở bên cạnh Tiểu Cẩu Đát, hừ, Tiểu Cẩu Đát chắc chắn ngày nào cũng nghĩ đủ trò để kiếm hời từ ta.
Ôm ôm, hôn hôn, thật ghét quá đi aaa.
Lần này mà gặp hắn, không biết tên tiểu tử này sẽ đưa ra những yêu cầu quá đáng gì đây... Dù sao, dù sao, lâu lâu nhảy một điệu cũng không thành vấn đề, có điều đeo thêm đuôi sẽ không nhảy, không mang đồ tuyệt đối càng không nhảy...
Ừm, sao ta bây giờ lại không phản đối nữa vậy, thậm chí mỗi ngày còn mong chờ xem hôm nay tên tiểu tử này lại bày ra trò kì lạ gì nữa.
Hừ... sao ta có thể nghĩ như thế này nhỉ, ta không thể nghĩ như thế này được, ta phải có phong thái của chị đại, ta là một mỹ nữ lạnh lùng!
Hình tượng của ta không thể nào sụp đổ được, đặc biệt là trước mặt người ngoài!
Ngay khi nghĩ đến điều này, sắc mặt của Tả Tiểu Niệm bất giác lạnh tanh thêm 3 phần, khí chất cũng theo đó mà lạnh lùng hơn.
Trừ phi cảnh giới tu luyện của Quân Trường Không cao hơn Tả Tiểu Niệm, nếu không chỉ riêng không khí này đã không thể chịu nổi rồi!
“Đúng đấy, tương lai. Tương lai như thế nào, là một cô gái thì phải suy tính cho tương lai chứ, nơi đi về trong tương lai, cuộc sống tương lai, mọi thứ.... trong tương lai.”
Quân Trường Không thở dài, dường như có chút thẫn thờ nói: “Nàng rất tự do, không giống ta. Tương lai của ta căn bản đã được định sẵn, ngay từ khi vừa mới sinh ra đã được sắp đặt toàn bộ rồi. Tương lai, ta cũng chỉ có thể làm một vương gia nhàn rỗi, trấn thủ mảnh đất phong của mình, ăn ngon mặc đẹp rồi dần dần già đi. Mặc dù ta có một chút tài năng, tu luyện đã có thành tựu, vào được Cửu Trùng Thiên Các, nhưng làm đến chức Tuần Tra sứ của Cửu Trùng Thiên Các đã đạt đến giới hạn của ta. Vì xuất thân của mình, chỉ những công việc không có nguy hiểm mới đến lượt ta ra tay chấp hành.”
“Thực ra bây giờ, vì đất nước, vì đại lục, đã làm đến cái gọi là hoàng quyền như bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc đời nhàn rỗi phú quý mà thôi.”
“Dù giàu sang không chút âu lo, dù sống trong vinh hoa phú quý cả đời, dù quyền thế vô song trong mắt thiên hạ, dù có một địa vị cao quý, nhưng, cũng đâu còn gì nữa đâu?”
Quân Trường Không thở dài.
Tả Tiểu Niệm gật gật đầu, chân thành nói: “Đúng vậy, quả thực là có chút đáng thương.”
“...”
Quân Trường Không hạn hán lời.
Này.
Nàng có chút nhầm lẫn rồi đấy? Không phải ta đang kể khổ, ta là đang khoe khang đấy cô em ơi, nàng không nghe ra à?
Ta đang nỗ lực muốn nói rằng, địa vị, tiền đồ sau này của ta, và quan trọng nhất là con người giàu sang nhàn hạ, sống một cuộc sống nhàn nhã... tất cả nàng đều không nghe hiểu ư?
Nhưng điều mà Tả Tiểu Niệm nghĩ đó là: chỉ có thể thực hiện vài nhiệm vụ không quan trọng, trên danh nghĩa thì có công lao, nhưng thực tế, có khác gì nuôi một con heo đâu?
Một con người bị coi như heo mà nuôi dưỡng, còn không tội nghiệp sao?
Còn về cái thân phận địa vị, hoàng thân quốc thích, vinh hoa phú quý gì gì đó... ai thèm quan tâm!? Bản thân hắn cũng nói mình là kẻ giàu có nhàn rỗi, phải rồi, còn chẳng phải là kẻ lười biếng vô dụng sao... Hơn nữa, địa vị méo gì chứ, có phải tự hắn kiếm ra đâu, có gì giỏi giang mà khoe mẽ chứ!?
“Nàng nói xem ban đầu các thành viên trong hoàng tộc hoàng thất quyền uy biết bao nhiêu: thống lĩnh thiên hạ, giàu có bốn phương, ngôn xuất pháp tùy, kỉ luật nghiêm minh, trong thiên hạ đâu cũng là đất của vua, sống trên đất này hẳn là thần dân của vua.”
Quân Trường Thanh giọng nói hiên ngang nhưng lại mang theo vài phần thê lương: “Bây giờ, haizz...”
Tả Tiểu Niệm dửng dưng nói: “Vương triều khi xưa, lớn bao nhiêu chứ? Ngày xưa, trên một đại lục có không dưới hai ba mươi vương triều! Cái gì mà trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của vua, cái gọi là ngôn xuất pháp tùy, kỷ luật nghiêm minh, nói thẳng ra chính là nói chuyện viển vông, ếch ngồi đáy giếng, nghe hạn hẹp lắm.”
“Tồn tại vài chục năm là bị lật đổ, đến mồ mả của tổ tiên cũng bị người ta đào đi mất... không có gì đáng để khoe khoang.” Tả Tiểu Niệm nói thẳng: “Vương triều hoàng tộc, chỉ có thể mà thôi.”