Quân Trường Không đen mặt, nàng không cần phải nói thẳng toẹt ra như thế đâu…
“Ngày nay, hoàng gia không phải là không có uy quyền, chỉ có điều hoàng tộc bây giờ tồn tại mang theo ý nghĩa tượng trưng càng có giá trị hơn, đối với việc quản lý chiến đấu, hiệp trợ của đại lục, và lúc mấu chốt thì giải quyết dứt khoát, mới xứng với sự cung phụng của nhân dân, cơm ngon áo đẹp, phú quý một đời.”
“Lùi mười nghìn bước mà nói, các chức năng của chính phủ gì gì đó, cũng như sinh kế của người dân, vẫn được thực hiện bởi bộ phận do hoàng gia kiểm soát. Chỉ có điều vì nhu cầu thực tế trước mắt của đại lục nên văn võ phải tách ra mà thôi.”
Tả Tiểu Niệm hiểu rất rõ điều này.
“Khi hành quân đánh trận, đại lục gặp nguy, hở ra là lật đổ thời sự, hoàng gia không tiện tham gia, hơn nữa thành lập hoàng gia phần lớn chỉ là để nhân dân đồng lòng... hoặc là có ý gì đó khác, ta cũng không rõ nữa.”
“Dù sao thì nhóm người Ngự Tọa, Thiên Vương đại nhân không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào các vấn đề chính trị và sinh kế của người dân mỗi ngày, chỉ riêng việc lăn lộn trong những cuộc chiến cũng khiến họ vất vả lắm rồi. Ngoài ra, nếu nhóm người Ngự Tọa, Thiên Vương trở thành hoàng đế... thì thực sự trở thành vị quân vương vạn năm không chết rồi. Bản thân nó chính là chịu trách nhiệm với người dân, suy tính cho sinh kế.”
“Thực ra nếu nói trở thành Hoàng đế, ta lại cảm thấy Ngự Tọa đại nhân có tư cách hơn...”
Tả Tiểu Niệm càng nói càng thấy chả có ý nghĩa gì, thế là ngậm miệng không nói nữa.
Phải nói rằng tính cách của Tả Tiểu Niệm thực sự cực kỳ dễ thương, hơn nữa cũng rất thẳng thắn.
Đặc biệt khi ở chung với Tả Tiểu Đa lại càng như thế, khi ở chung với người ngoài thì không phát hiện ra, chỉ là bị tính khí lãnh đạm và khí chất lạnh lùng của cô ấy che lấp đi mà thôi, người khác không thể nào phát hiện ra được.
Hơn nữa còn rất ít nói...
Nhưng thỉnh thoảng mở miệng nói, tính cách của một cô gái ngốc nghếch đáng yêu vẫn có đôi chút được bộc lộ ra, căn bản chính là không thèm kiêng kị điều gì.
Nói đúng ra, cách tu duy của Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa không giống người thường lắm...
“Đúng thế, cho nên hoàng tộc bây giờ cũng coi như... haizz.”
Quân Trường Không sau khi nhìn vào một mảnh sương băng, khuôn mặt mờ mịt của Tả Tiểu Niệm, vẻ đẹp lạnh lùng khó gần và quyến rũ kia, trái tim đột nhiên nóng như lửa đốt, nói: “Linh Niệm, ta… thật ra ta, cho đến giờ, vẫn chưa có… sự lựa chọn nào cho vị trí Vương phi.”
Nói xong thì nhìn Tả Tiểu Niệm với vẻ đầy mong đợi.
Ngay lúc này, Tả Tiểu Niệm dường như cảm nhận được điều gì đó, cau mày rồi lấy điện thoại ra.
Chỉ thấy trên điện thoại có thêm một tin nhắn của Tả Tiểu Đa, mặc dù chưa đọc nhưng đáy lòng dâng lên một sự ấm áp.
Hừm, Tiểu Cẩu Đát nhớ ta rồi.
Chắc chắn là đang tính toàn bày trò gì đó.... Hừ, lại muốn chiếm hời của ta, Cẩu Đát xấu xa!
Còn về những gì Quân Trường Không nói, nàng hoàn toàn không nghe thấy gì, hoặc có lẽ là căn bản không hề chú ý. Người này còn chẳng quan trọng, huống chi là những gì hắn nói?
Vội vàng mở điện thoại xem nội dung tin nhắn.
Bất giác lẩm bẩm: “Bạch Đầu Sơn? Thành Bạch Sơn?”
Quân Trường Không ở bên cạnh, cuối cùng không kìm được, lên tiếng: “Linh Niệm, không biết nàng nghĩ thế nào về vị trí Vương phi tương lai của ta?”
“Cái gì? Phi?”
Tả Tiểu Niệm quay đầu lại một cách khó hiểu, nói: “Đúng rồi, Bạch Đầu Sơn, nó cách đây bao xa? Bay đến đó mất bao lâu?”
“??” Quân Trường Không ngơ ngác mờ mịt.
Bạch Đầu Sơn?
Tại sao lại đột nhiên nói tới Bạch Đầu Sơn?
Ý gì vậy? Ta hỏi nàng ý kiến về Vương phi của ta cơ mà.
Không phải bay đến Bạch Đầu Sơn đâu.
Hai người ngươi một câu ta một câu, ông nói gà bà nói vịt, lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia chẳng khác gì trong sách giáo khoa.
“Việc tuần tra bên này đã kết thúc rồi phải không? Bây giờ có thể tạm thời kết thúc rồi.”
Tuy mới xa nhau hai ngày, nhưng Tả Tiểu Niệm đã bắt đầu nhớ nhung rồi, trong lòng lục đà lục đục: “Nói là Bạch Sơn Hắc Thủy, bây giờ tuyến Hắc Thủy này đã xử lý xong rồi, phải đến Bạch Sơn thôi.”
“Phía Bạch Sơn không hề có báo cáo nào cả.” Quân Trường Không nói.
Ta chỉ mới bắt đầu nói chút xíu về chuyện Vương phi thôi, có liên quan gì đến Bạch Sơn đâu... Trong lòng hắn vẫn hơi mơ hồ, tại sao lại đột nhiên nhắc tới Bạch Sơn vậy?
“Chưa báo cáo thì có thể đi xem. Hiện tại đại lục Tinh Hồn nguy hiểm trùng trùng, nếu chỉ biết ngồi chờ báo cáo thì quá bị động.”
Tả Tiểu Niệm đứng dậy, kết luận rồi ngay lập tức đưa ra quyết định: “Dù sao cũng rảnh rỗi, đi liền trong đêm nay thôi.”
Quân Trường Không: “... những gì ta vừa nói...”
Tả Tiểu Niệm nháy mắt không còn chút bóng dáng, nếu đã ra quyết định rồi thì phải ngay lập tức hành động thôi.
Cùng với một tiếng gầm, Tả Tiểu Niệm đã ban hành lệnh triệu tập và giao các vấn đề tiếp theo cho cục Tinh Thuẫn ở đó xử lý.
Sau đó một nhóm sáu người bay thẳng lên bầu trời, còn dẫn theo nhóm nhỏ của mình cùng đi.
Nàng thậm chí còn thấy tên Quân Trường Không này không còn tác dụng gì nữa, tuần tra xong xuôi rồi, ngươi không còn việc gì nữa, nên là.... nên làm gì thì đi làm đi?
Quân Trường Không bước ra khỏi phòng với vẻ mặt u ám, nhìn về hướng đoàn người đã khuất trên bầu trời, đôi mắt luôn ôn hòa đột nhiên hiện lên ánh nhìn nham hiểm.
Tả Linh Niệm này hoàn toàn không để ý lời nói của mình... Nàng là thật sự ngốc hay đang giả vờ ngốc đây?
Quân Trường Không không rõ, Tả Tiểu Niệm không hề ngốc, cũng không phải đang giả bộ hồ đồ... mà là, nàng ấy thật sự không nghe thấy!
Hmm... cho dù nghe thấy rồi có lẽ Quân Trường Không sẽ chỉ thêm xấu hổ mà thôi.
Quân Trường Không suy nghĩ rất lâu, vẫn là không muốn từ bỏ, lần này đi ra chính là cơ hội lớn nhất của mình.
Địa vị của Tả Tiểu Niệm nhận được sự ưu ái mơ hồ trong Cửu Trùng Thiên Các, Quân Trường Không đều nhìn thấy cả. Đặc biệt là cái họ Tả này càng khiến cho con cháu hoàng thất như Quân Trường Không đây mơ tưởng hão huyền.
Nếu thực sự có mối quan hệ gì đó với nhân vật tai to lớn mặt kia... mà lại trở thành Vương phi của mình...
Phải nói là...