Hơn nữa, bây giờ còn chưa có biểu lộ gì nên cũng không dám chắc chắn. Mà cho dù không có quan hệ gì, chỉ với diện mạo đệ nhất thiên hạ này, mình cũng chẳng thiệt.
Còn nếu có quan hệ... thì con mẹ nó đến nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh mất.
Quân Trường Không thu dọn một chút rồi cũng bay vút lên trời, bám theo sau.
......
Tả Tiểu Đa bay hết tốc lực suốt cả đoạn đường, nhờ có sự hỗ trợ của Bổ Thiên Thạch nên không cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, hơn nữa cũng không cần lo việc cơ thể phải gánh một sức nặng quá mức do di chuyển. Tốc độ di chuyển của hắn đạt đến mức khó tin, chỉ cảm thấy núi sông, đất đai bên dưới không ngừng lùi xa, và đến chiều, đã lao đến khu vực Quan Đông như tên lửa.
Lúc này, Tả Tiểu Đa đang tập trung theo dõi khi cơ thể còn đang trên những tầng mây, nơi phía xa xa của bầu trời đã có thể nhìn thấy những ngọn núi trắng thoắt ẩn thoắt hiện.
Thoáng hít vào một hơi, hắn lao qua đó như một mũi tên sắc nhọn.
Trong nhóm không có thêm tin tức nào từ hai người Dư Mạc Ngôn.
Thậm chí ngay cả tin tức của đám người Lý Thành Long cũng không có, lại bị Lý Thành Long kéo vào một nhóm khác, trong nhóm này có tất cả thành viên chỉ trừ Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi.
Rõ ràng, đây là bởi vì Lý Thành Long lo lắng điện thoại di động của Dư Mạc Ngôn sẽ rơi vào tay kẻ địch, vậy thì cuộc trò chuyện của họ sẽ bại lộ ngay trước mắt kẻ địch...
Trong lòng Tả Tiểu Đa đang liên tục hét lên điên cuồng.
Mạc Ngôn, chống đỡ!
Ngươi chắc chắn phải chống đỡ!
Chắc chắn phải chống đỡ!
Chúng ta tới đây, chúng ta tới giúp ngươi đây!
Bây giờ hắn lo lắng nhất, chính là hoàn cảnh của Dư Mạc Ngôn và Độc Cô Nhạn Nhi, nếu như đã bị... Vậy có thể mọi thứ đều đã trễ.
...
Đôi vợ chồng trẻ Long Vũ Sinh Vạn Lý Tú cũng đang chạy như điên, nhưng vị trí của bọn họ còn muốn xa hơn thành Phong Hải một chút, mấy nơi cố gắng hết sức gấp rút tiếp viện, bọn họ rớt lại sau cùng...
Lúc này Lý Thành Long đã đuổi kịp đám người Hạng Xung, Hạng Băng, một đám người đồng thời miệt mài gấp rút lên đường, càng không lắm lời.
Mà trong đám người của tập đoàn Tả Thị, Tả Tiểu Đa bất kể đại giới tiến hành phát động cực hạn, đã thấy được biên giới Bạch Sơn, đương nhiên là đội đầu tiên, có điều đội thứ hai cũng không phải là đoàn người Lý Thành Long, mà là một mình Lý Trường Minh, chỗ hắn ở là học viện Cao Võ Long Hồn cách Bạch Sơn bên này khá gần, đi đường thần tốc, chỉ ngay sau Tả Tiểu Đa.
“Sau khi mọi người tập hợp ở gần Bạch Sơn thì lại tiếp tục hoạt động!”
Lý Thành Long thảo luận trong nhóm: “Gấp rút tiếp viện cũng cần phải có trình tự quy tắc có kế hoạch, có một mình Tả lão đại gây ra tiếng động như vậy là đủ rồi, ngoài Tả lão đại ra, những người khác không được làm bừa.”
Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú còn có Lý Trường Minh cách một lát mới trả lời, biểu thị bản thân đã biết.
Tả Tiểu Đa giống như một mũi tên nhọn, dứt khoát chạy vào khu vực Bạch Sơn
Nhanh chóng xác định vị trí phương hướng thành Bạch Sơn, ngựa không dừng vó tiếp tục tấn công.
...
Tình trạng bây giờ của Dư Mạc Ngôn thật sự rất gian nan, từ sau khi xông ra khỏi đại điện, hắn luôn ở trong thành Bạch Sơn, ẩn núp cẩn thận từng li từng tí, quả thật thỉnh thoảng đi tới tình cảnh không bại lộ không được, nhưng cũng phải nắm thời cơ, ám sát hung bạo!
Dư Mạc Ngôn rất rõ ràng.
Người tìm mình càng nhiều, ngược lại bản thân càng an toàn. Bây giờ không phải lúc giết người, mà là phải cố gắng bảo toàn bản thân, đợi cho đến khi đám người Tả Tiểu Đa đến!
Hóa Không Thạch được Tả lão đại cho, hiệu năng quả nhiên nghịch thiên.
Có đôi khi, bản thân đi theo sau người đang tìm kiếm mình, đi một đoạn đường thật dài, cũng không sợ bị phát hiện.
Nếu như thật sự tiến hành ám sát, tin rằng trong thành Bạch Sơn không biết có bao nhiêu người đã sớm chết dưới kiếm của mình.
Nhưng mà, giết chóc cũng không phải là mục đích của mình, ngược lại sẽ bại lộ bản thân.
Mà chỉ cần mình và Nhạn Nhi không bị bắt cùng nhau, đối phương sẽ lựa chọn thực hiện cách tương đối thỏa hiệp, tiếp tục kéo dài trò chơi săn bắt này.
Đối với điểm này, lúc đối phương nhất định phải ép buộc mình uống rượu đó, Dư Mạc Ngôn đã phán đoán ra.
Dư Mạc Ngôn đối nhân xử thế chỉ hơi quái gở chậm chạp, nhưng không hề ngu.
Tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm kia, là thầy Vương kia tặng, mà kết hợp với đủ loại cảnh ngộ trước mặt, Dư Mạc Ngôn không khó đoán ra, toàn bộ sự kiện chính là một âm mưu.
Từ lần trước đi vào xung quanh khu vực thí luyện ở thành Phong Hải, lúc thầy Vương đưa cho hai họ tâm pháp Bỉ Dực Song Tâm này, đã bắt đầu sắp đặt âm mưu.
Lúc ấy nói rất hay
“Các ngươi cùng nhau đi vào thí luyện, có thể không ở cùng nhau, chỉ cần tu luyện cái này có chút thành tựu đơn giản, khi một bên gặp nguy hiểm, một bên khác có thể sinh ra cảm ứng tâm linh, kịp thời cứu viện...”
“Nhất định phải luyện thật tốt.”
Mà quả thật lúc ấy sau khi mình và Nhạn Nhi nhận được cũng cảm thấy đây là đồ tốt, quả thật không cắt đứt tu luyện, cũng thật sự tu luyện ra cảm ứng tâm linh, không khỏi hơi cảm động và nhớ ơn của thầy Vương này.
Mãi cho đến lần này thầy Vương xung phong nhận việc dẫn theo hai người đi rèn luyện, rồi rèn luyện lại không có hiệu quả gì, cho đến khi dẫn theo hai người họ đi vào trong thành Bạch Sơn, cùng với một chén rượu trước mặt kia.
Với tu vi ý chí của Dư Mạc Ngôn, vừa thấy chén rượu kia, đã cảm thấy bản thân có một loại xúc động mạnh mẽ muốn uống hết.
Nhưng rõ ràng bản thân không phải một người thích rượu.
Nhớ đủ chuyện trước kia, trong nháy mắt khiến cho Dư Mạc Ngôn cảm giác được nguy hiểm, lập tức quyết định, rút kiếm hung bạo giết người, xông ra đại điện!
Mãi cho đến bây giờ, đối với tình hình ngay lúc đó, Dư Mạc Ngôn vẫn có cảm giác toát mồ hôi lạnh.
Nếu phản ứng của mình chậm một giây, thì lúc này sớm đã khó lường.
Hắn chỉ hơi khó hiểu, vì sao lúc ấy bọn họ không trực tiếp ra tay bắt mình, mạnh mẽ rót rượu cho mình uống?
Nếu như lúc ấy, nếu như Bồ Quan Sơn trực tiếp ra tay, quả thật mình sẽ không có sức phản kháng gì.