Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1603 - Chương 1602: Độc Cô Nhạn Nhi.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1602: Độc Cô Nhạn Nhi.

Đối với những lời dối trá này, tất nhiên là Độc Cô Nhạn Nhi không tin dù chỉ là một chữ!

Nhưng từ đáy lòng nàng vẫn có chút vui mừng.

Bởi vì nàng có thể đọc ra một tin tức từ trong lời của Vân Phiêu Lưu, bọn họ chưa bắt được Dư Mạc Ngôn.

Dư Mạc Ngôn, trốn thoát rồi!

Hắn an toàn rồi!

Sự lo lắng của Độc Cô Nhạn Nhi, nhất thời đã lắng xuống.

Nàng sớm đã lường trước, lần này bản thân có khả năng cao là số kiếp đã định, bị nhốt trong thành Bạch Sơn – nơi cao thủ nhiều như mây, xác suất có thể sống sót đi ra ngoài, là cực kỳ thấp.

Nhưng chỉ cần Dư Mạc Ngôn còn sống, cho dù phải chết, nàng cũng cam lòng.

Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Ngươi thao thao bất tuyệt một hồi, là đang nói cho ta biết, Dư Mạc Ngôn đã trốn thoát thành công rồi, đúng không? Các ngươi chưa bắt được hắn, đúng không? Ha ha, thật tốt, cảm ơn ngươi đã mang tới cho ta một tin tức tốt như vậy, cảm ơn ngươi!”

Ngay cả Vân Phiêu Lưu, giờ phút này cũng bị nụ cười của Độc Cô Nhạn Nhi làm cho chấn động.

Vân Phiêu Lai ở phía sau nói: “Dư Mạc Ngôn trốn thoát thì có thể thế nào? Ngươi vẫn còn nằm trong tay bọn ta! Chỉ cần ngươi vẫn còn nằm trong tay bọn ta, bọn ta sẽ có vô số cách, khiến ngươi mở miệng!”

Hắn nói một cách u ám: “Độc cô tiểu thư hẳn là biết, có một số việc, đối với một cô gái mà nói là không thể chịu nổi, ví dụ như sự trong trắng.”

Độc Cô Nhạn Nhi nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Các ngươi không dám.”

Giọng điệu của nàng chắc chắn đến cực điểm,

“Không dám?” Vân Phiêu Lai cười lạnh lùng, nói: “Tại sao bọn ta lại không dám? Bọn ta có gì mà không dám? Ngay cả việc ‘đặt bẫy’ hãm hại các ngươi làm lô đỉnh của bọn ta, bọn ta cũng dám làm, còn có chuyện gì mà bọn ta không dám làm?”

Độc Cô Nhạn Nhi bình tĩnh nói: “Cần gì phải làm ra vẻ, ngay cả việc ép bọn ta uống thứ được gọi là rượu Đồng Tâm gì đó, các ngươi cũng chưa từng làm. Sao có thể làm ra loại chuyện chiếm thân thể của ta?”

Trong khoảng thời gian bị nhốt ở đây, Độc Cô Nhạn Nhi đã ngẫm nghĩ rất nhiều và đã nhìn thấu rất nhiều nỗi băn khoăn lo lắng của đám người Vân Phiêu Lưu.

“Nói các ngươi không dám, không bằng nói các ngươi sẽ không làm, hoặc là nói không thể làm như thế, theo ta đoán, lợi ích của các ngươi trong việc sắp đặt lô đỉnh dĩ nhiên là rất lớn, nhưng cũng có không ít điều cấm kỵ trong đó, ví dụ như, các ngươi cần ta và Mạc Ngôn hạnh phúc ngọt ngào, song tâm gắn liền, cho nên mới có ly rượu Đồng Tâm lúc ban đầu kia; nếu như ngươi chiếm thân thể của ta, vậy Bỉ Dực Song Tâm của bọn ta sẽ bị các ngươi hủy diệt ngay lập tức.”

“Cứ như vậy, mọi âm mưu của các ngươi đều sẽ trở nên vô ích, trở thành lời nói viển vông!”

“Cho nên các ngươi, sẽ không làm, không thể làm và cũng không dám làm!”

Độc Cô Nhạn Nhi nhìn Vân Phiêu Lưu một cách bình tĩnh, cười giễu, nói: “Có lẽ, các ngươi sẽ làm một số chuyện xấu xa sau khi đạt được mục đích, nhưng... Chỉ cần một ngày Dư Mạc Ngôn chưa bị các ngươi bắt được, ta vẫn sẽ an toàn!”

“Các ngươi chẳng dám làm gì ta! Sẽ không làm! Không thể làm!”

Độc Cô Nhạn Nhi cười chế giễu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường không thể nói hết bằng lời: “Cho nên, cho dù ta có mắng các ngươi ở trước mặt, mắng các ngươi là đồ khốn nạn, là một nhóm rác rưởi, là một nhóm tạp chủng có mẹ mà không có cha... Các ngươi cũng chỉ có thể nghe!”

Nàng ngẩng cao đầu, khinh thường nói: “Ta nói đúng chứ? Đám đạp chủng kia? Đám khốn nạn hèn hạ!”

Bốp!

Một cái tát thật mạnh khiến Độc Cô Nhạn Nhi ngã xuống đất.

Phong Vô Ngân tức giận quát: “Ngươi nói rất đúng, hiện tại có một số việc, bọn ta thật sự là không dám làm, nhưng bọn ta vẫn có vô số cách có thể ‘bào chế’ ngươi! Liên tục bào chế ngươi đến mức khiến ngươi đau đớn, sống không bằng chết!”

Độc Cô Nhạn Nhi ngã xuống đất, lấy tay sờ lên mặt mình, lại nở nụ cười chế giễu, nói: “Ngươi không dám!”

“Ta không dám?” Phong Vô Ngân chuẩn bị xông lên.

Độc Cô Nhạn Nhi thản nhiên nói: “Ngươi dám đụng đến ta một lần nữa, ta sẽ tự sát! Ta nói được làm được! Hẳn là tự ra tay sẽ tốt hơn là bị các ngươi tra tấn, ngươi nói xem ta có dám không?”

Thân thể của Phong Vô Ngân cứng lại ngay lập tức.

Vẻ giễu cợt trong mắt Độc Cô Nhạn Nhi càng ngày càng đậm: “Sao lại không dám rồi? Không phải nói là muốn bào chế ta sao? Đến đây?”

“Mặc dù hiện tại tu vi của ta đang bị quản chế, nhưng các ngươi vì đạt được mục đích, mà chưa từng làm tổn hại tới thân thể của ta; trong hoàn cảnh hiện tại, là một người luyện võ, ta có vô số cách, có thể kết liễu chính mình.”

“Ví dụ cắn lưỡi tự sát, ví dụ nghĩ cách hủy dung của mình, ví dụ đập đầu mà chết; ví dụ tự diệt tâm mạch, ví dụ... Thắt cổ mà chết, ví dụ, tịch diệt Thần Hồn mà chết.”

“Bắt đầu từ lúc các ngươi không dám hoàn toàn khống chế ta vì còn lo lắng tới kế hoạch, ta đã hiểu rõ nỗi băn khoăn lo lắng của các ngươi! Nếu không như thế, các ngươi sớm đã khống chế ta trước, chói chặt, nhét giẻ vào miệng ta, phong ấn Thần Hồn của ta, khiến ta ngay cả chết cũng không thể chết được!”

“Nhưng các ngươi không làm như vậy!”

“Điều này chứng minh, kế hoạch kia của các ngươi, cần ta duy trì trạng thái cơ thể tốt.”

Độc Cô Nhạn Nhi thản nhiên nói: “Ngươi đụng đến ta lần nữa, ta cam đoan lần sau khi ngươi nhìn thấy ta, sẽ chỉ là thi thể của ta!”

Phong Vô Ngân ngây ngẩn cả người!

Ngay từ lần gặp đầu, hắn vẫn luôn cảm thấy cô gái này yếu đuối, nhưng nào ngờ nàng lại có tâm cơ như vậy, dứt khoát như vậy, thông minh như vậy.

“Ngươi đã thông minh như thế, đã hiểu rõ mọi chuyện, tại sao không chết? Còn không phải là vì ngươi không cam lòng chịu chết, hay nói một cách chính xác, còn không phải là vì ngươi không muốn chết sao!” Phong Vô Ngân cười giễu.

Độc Cô Nhạn Nhi phản bác với vẻ cao ngạo, nói: “Tại sao ta phải chết? Khi ta còn có thể sống tiếp, chưa tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, đương nhiên ta sẽ không chết. Hơn nữa, bây giờ Mạc Ngôn còn sống, sao ta lại muốn chết?”

“Ta bị các ngươi nhốt ở đây, như thế thì đã sao? Nếu hắn có thể cứu ta, thì tại sao ta phải chết? Nếu đến cuối cùng, vẫn không có cách nào cứu được ta, tới lúc đó mới chết, cũng đâu có muộn?”

Bình Luận (0)
Comment