Nàng nhìn Phong Vô Ngân bằng ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ngươi rất mong ta chết sao? Tại sao lại hỏi như vậy? Ngươi dám gật đầu sao? Ngươi gật đầu, ngày mai ta sẽ cho ngươi thấy thi thể của ta! Ngươi dám sao? Ngươi đoán xem ta có dám không?”
Khuôn mặt tuấn tú của Phong Vô Ngân trở nên đỏ bừng vì tức giận.
Gật đầu?
Hắn thật sự là không dám!
Nhỡ gật đầu một cái, cô gái này lại thật sự cứ như vậy mà chết, có lẽ hắn sẽ bị ba người còn lại đánh chết.
Sắp đặt kế hoạch lâu như vậy, rõ ràng đã sắp tới lúc thành công, sao có thể để nhân vật quan trọng chết một cách tùy tiện như vậy?
Phong Vô Ngân chỉ cảm thấy bực bội ở trong lòng, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi đi ra cửa.
Nhắm mắt làm ngơ.
Phía sau, truyền đến tiếng cười trào phúng của Độc Cô Nhạn Nhi.
“Nếu đã như vậy, Nhạn Nhi tiểu thư cứ ở trong này đi!” Ngược lại Vân Phiêu Lưu lại yên tâm, chỉ cần Độc Cô Nhạn Nhi không chủ động tìm đến cái chết là được.
“Chúng ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách, để Dư Mạc Ngôn đi vào đoàn tụ với Nhạn Nhi tiểu thư.”
“Đuổi hai tên tạp chủng này ra ngoài!”
Độc Cô Nhạn Nhi đưa ra yêu cầu: “Ta không cần bọn họ trông giữ, ta cũng chạy không thoát, cũng sẽ không chết; ta không muốn hai tên tạp chủng chán ghét này ở đây! Nhìn thấy bọn họ tâm trạng của ta không tốt, ta mắc ói, ta sợ mình mắc ói quá, sẽ dẫn tới việc không nhịn được mà tự sát!”
Nàng chỉ vào Triệu Tử Lộ và một giáo viên họ Ngô, gầm lên một tiếng: “Tạp chủng! Cút ra ngoài!”
Hai người lộ vẻ tức giận, nhưng lại không dám làm gì.
Vân Phiêu Lưu thản nhiên nói: “Nếu đã như thế, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Triệu Tử Lộ lộ ra vẻ mặt giận dữ: “Con ranh này...”
Vân Phiêu Lưu trừng mắt, quát: “Cút ra ngoài!”
Một luồng khí thế đột nhiên bùng nổ.
Hai người này đã không có đường lui nào khác, mình lễ độ đối với bọn họ, đó là tu dưỡng của mình, mình không lễ độ đối với bọn họ, đó là vì địa vị của mình!
Trong lòng Vân Phiêu Lưu có sự kiêng dè đối với Độc Cô Nhạn Nhi, nhưng không hề có sự kiêng dè đối với bọn họ.
Nhất thời, Triệu Tử Lộ và họ Ngô đều cảm thấy sợ hãi ở trong lòng, cơ thể co rúm, lui ra mà không nói một lời.
Khuôn mặt đỏ bừng(vì tức giận, cùng với nỗi xấu hổ không nói nên lời, khiến hai người đều cảm thấy muốn độn thổ cho xong.
Bất giác lại nghĩ thầm: Nếu cứ làm giáo viên mẫu mực ở trong trường, đường đường chính chính giảng dạy học sinh, thì hôm nay, sao đến nỗi phải chịu loại nhục nhã này?
Nhưng bây giờ đã đi tới bước này, đã không còn bất kỳ đường lui nào nữa rồi.
Cho dù đám người Vân Phiêu Lưu có đối xử với mình như thế nào, mình cũng chỉ có thể chấp nhận và chịu đựng.
Không có lý do nào khác... Chính là vì không có đường lui.
Cho dù biết tình trạng hiện tại chính là mình đã ngồi lên thuyền giặc, nhưng cũng chỉ có thể ngồi tiếp trên đó, còn phải cầu nguyện cho chiếc thuyền này, ngàn vạn lần đừng lật!
Có hậu duệ của Vân Đạo Nhân và Phong Đạo Nhân ở đây...
Cho dù thế nào, an toàn cá nhân sẽ luôn được đảm bảo.
Chỉ là... Không thể quay về như trước kia nữa.
Ta của ngày hôm qua, một khi đã đổi thay, sẽ mãi xa ta không sao giữ lại được.
Vân Phiêu Lưu lịch sự gật đầu mỉm cười với Độc Cô Nhạn Nhi, nói: “Vẫn xin Nhạn Nhi tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, ta xin phép ra về trước.”
Độc Cô Nhạn Nhi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, cười giễu.
Cuối cùng đám người Vân Phiêu Lưu cũng lui ra ngoài.
Cánh cửa từ từ đóng lại.
Độc Cô Nhạn Nhi như bị rút hết sức lực toàn thân, yếu ớt ngồi xuống ghế, cuối cùng không kìm được mà chảy nước mắt.
Còn có thể đi ra ngoài sao?
Còn có hy vọng sao?
Tuy vừa rồi nàng tỏ ra cứng rắn, nhưng thực chất bên trong vẫn là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.
Độc Cô Nhạn Nhi không sợ chết, thậm chí đã muốn chết từ lâu, chỉ cần bản thân chết rồi, âm mưu của tất cả bọn họ, đều sẽ thất bại ngay lập tức!
Không còn ràng buộc, không còn cố kỵ, có lẽ Dư Mạc Ngôn sẽ an toàn.
Nhưng có hai lý do quan trọng khiến nàng không chịu chết, một trong hai lý do chính là... Trong lòng vẫn còn một hy vọng mong manh, có thể đi ra ngoài, có thể được cứu ra, còn có thể gặp lại người mình yêu!
Một nguyên nhân khác là…
Tả Tiểu Đa của hôm nay với trạng thái kinh thiên động địa xông vào, hét lớn chấn động cả thành Bạch Sơn, khiến hy vọng của Độc Cô Nhạn Nhi tăng lên vô hạn!
Tả lão đại đến rồi!
Tả lão đại kịp thời đến cứu viện, cũng cứu Dư Mạc Ngôn ra, nhất định sẽ nghĩ cách cứu mình!!
Nếu Tả lão đại đã biết, vậy thì những người khác nhất định cũng biết. Có nhiều người như vậy nghĩ cách cứu mình, có lẽ… mình, vẫn có thể sống sót trở ra!
Ngoài ra, Độc Cô Nhạn Nhi vẫn có một lo lắng khác, bản thân không chết, đám người Vân Phiêu Lưu càng có hy vọng, cho nên vẫn sẽ cố gắng để hoàn thành âm mưu.
Nhưng nếu mình thật sự tự sát, hy vọng của những người đó triệt để biến mất, há còn có thể thật sự nhắm mắt làm ngơ, bọn họ thẹn quá hóa giận chắc chắn sẽ không kiêng dè nữa, trắng trợn báo thù, mà đứng mũi chịu sào chính là Dư Mạc Ngôn, thậm chí là người nhà của mình, với thực lực mà bọn họ thể hiện ra, còn có bối cảnh đằng sau, hậu quả mù mịt mọi người gần như có thể dự đoán, đây đều là thứ mà Độc Cô Nhạn Nhi hoàn toàn không muốn nhìn thấy!
……
Bên ngoài.
Đám người Vân Phiêu Lưu đi một đoạn, đột nhiên Phong Vô Ngân cắn răng nghiến lợi nói: “Đợi bắt được Dư Mạc Ngôn, sau khi lấy ra hồn của Chân Linh, nhất định ta phải ‘ăn’ nàng!”
Vân Phiêu Lưu cứng rắn nói: “Người đầu tiên là ta!”
Phong Vô Ngân nói: “Vậy ta thứ hai! Con mẹ nó, phải ăn lại của ngươi lão tử cũng nhận! Đứa con gái này kiêu ngạo như vậy, nếu không thể dạy dỗ một trận, khó mà loại bỏ được cục tức trong ngực ta!”
Vân Phiêu Lưu nhíu mày nói: “Sự việc cấp bách hiện giờ là phải bắt được Dư Mạc Ngôn và Tả Tiểu Đa, đây mới là điều quan trọng đầu tiên. Nhưng với tình hình bây giờ xem ra, chỉ dựa vào những người của thành Bạch Sơn, cơ bản là không làm được!”
Phong Vô Ý nói: “Đúng vậy, vừa nãy ở bên ngoài nhìn thấy tốc độ chạy trốn của Tả Tiểu Đa, ta có cảm giác, thực tế là quá nhanh!”
“Muốn bắt được Tả Tiểu Đa, ít nhất phải điều động bốn Phi Thiên tứ tượng khóa không mới có thể đảm bảo chắc chắn tuyệt đối, mà lực chiến đấu của Phi Thiên thành Bạch Sơn, chỉ được ba người! Vượt quá tầm với!”
“Dưới tốc độ cực cao như Tả Tiểu Đa, nếu không thể khóa không, hắn có thể tùy ý đi lại. Quá nhanh rồi!”