Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1612 - Chương 1611: Còn Mấy Người Cho Ta Giết?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1611: Còn mấy người cho ta giết?

Thân thể Phi Thiên đại năng, sức mạnh bản thân Tả Tiểu Đa thì vô năng vi lực, chỉ có thể để Tiểu Tiểu ra tay bất ngờ, mà quả nhiên Tiểu Tiểu cũng không khiến hắn thất vọng.

Uy lực của Tam Túc Kim Ô, hôm nay mới hiện rõ, lại là ở Bạch Đầu Sơn trời đầy băng tuyết!

Trong không trung Tiểu Tiểu lượn một vòng rồi quay về, một tiếng kêu vui vẻ, trực tiếp lao vào trên thi thể của cao thủ Phi Thiên này, dùng miệng mổ một lỗ trên thi thể.

Sau đó, vô số khí mờ ảo đột nhiên bốc lên, bị Tiểu Tiểu hút sạch mọi thứ như cá voi biển.

Sau đó.....

Thi thể của cao thủ Phi Thiên này, giống như đã phân hủy rất nhiều năm, ngay cả xương đầu cũng rời rạc......

Trận chiến kết thúc.

Tả Tiểu Đa thở phào một hơi mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi không thể tả, mong muốn lớn nhất chính là mau chóng ngủ một giấc thật đã.

Đây là lần đầu tiên Tả Tiểu Đa tiêu diệt cao thủ cảnh giới Phi Thiên!

Mặc dù quá trình không thuận lợi lắm, mặc dù Tả Tiểu Đa sử dụng vô số thủ đoạn, có thêm vào ám khí bảo vật hiếm có, những trước sau vẫn không thể phủ nhận sự thực là, Tả Tiểu Đa đã dùng sức mạnh của một mình mình, giết chết một cao thủ Phi Thiên!

Tiểu Tiểu kêu một tiếng, bay lên, trực tiếp bay về Diệt Không Tháp.

Bốn phía, ba tên cao thủ áo trắng của thành Bạch Sơn, trợn mắt há mồm nhìn một màn này, trong mắt đầy không thể tin nổi.

Bọn họ là bị tiếng kêu thảm của cao thủ Phi Thiên đó thu hút đến, nhưng hoàn toàn không ngờ được, đại tu giả Phi Thiên cảnh trong lòng mình giống như thần tiên tung hoành vô địch, lại có thể chết dưới tay Tả Tiểu Đa như vậy!

Ngay cả hồn phách cũng không giữ lại, thậm chí ngay cả tinh hoa tàn hài cũng bị nuốt chửng!

Thảm trạng như vậy, quả thực là không thể thảm hơn được nữa, quá thảm rồi!

Theo cảm giác khủng bố tràn tới, nhập tâm nhập phách!

Mật gan lạnh run, đau tim, đau lá lách, đau dạ dày, lục phủ ngũ tạng không chút thoải mái!

Lại thấy ánh mắt của Tả Tiểu Đa nhìn qua đây, ba người không hẹn mà cùng hét một tiếng, xoay người chạy mất!

“Còn muốn chạy!”

Vù vù vù.

Ba cây Lục Mang Tinh khẩn cấp bay ra.

Ba người ngã lăn trong nền tuyết, giống như mũi tên máu nhỏ xíu trong lòng ngực, trực tiếp bắn ra mười mấy mét!

Tả Tiểu Đa thu lại Lục Mang Tinh, lại thu nhẫn.

Tiểu Tiểu mới xông ra lần nữa, máy móc xử lý thi thể, sau đó, Tả Tiểu Đa ung dung từ tốn khắc mấy chữ trên cục đá trần trụi lộ ra.

Dương dương đắc ý xoay người, đi đến chỗ tụ hợp.

“Thành Bạch Sơn, còn mấy người có thể cho ta giết?!”

Đây là mấy chữ mà Tả Tiểu Đa để lại, nội dung, một trời một vực với trước đó, ý đe dọa, mạnh thêm mười phần!

Trong Diệt Không Tháp, hồ nước mà Tả Tiểu Đa sớm đã xây xong, tất cả Lục Mang Tinh đều ở trong đó, cả triệu viên!

Mà mười sáu viên Lục Mang Tinh đã giết qua người, lại là trạng thái hạc giữa bầy gà, tụ tập đơn độc ở một góc dưới đáy hồ, mà màu sắc bọn nó hiện ra, rõ ràng khác biệt với những Lục Mang Tinh khác, càng thâm thúy, thần bí hơn.

Với các Lục Mang Tinh khác, phân biệt rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng.

Giống như ngồi ở trên cao, nhìn xuống những Lục Mang Tinh khác, ngay cả bóng cũng lộ ra sự khác biệt, tràn đầy tính xâm lược.

Loại biến hóa khác thường này, hôm nay Tả Tiểu Đa cũng mới phát hiện.

Trong hồ nước khổng lồ, mười sáu viên Lục Mang Tinh nhìn như tụ họp lại một góc, thực ra là chiếm phần nhỏ của hồ nước, một đường thẳng tắp ngay ngắn ở một bên khác, là trên triệu viên Lục Mang Tinh nguyên bản, tất cả ngoan ngoãn ở một bên khác.

Mà mười sáu viên bên này, mặc dù thấy như không động, nhưng lộ ra sự biến đổi gam màu thất thường theo dòng nước bập bềnh, rõ ràng không giống đám kia.

Tả Tiểu Đa tò mò duỗi tay vào, khuẩy đảo hồ nước, trộn lẫn toàn bộ Lục Mang Tinh vào với nhau, trộn mười sáu Lục Mang Tinh đó vào trong những Lục Mang Tinh khác, mười sáu với số lượng trên cả triệu, lẽ ra là phù sa về đất, giọt nước trong biển, cũng không tìm thấy chút dấu vết nào mới phải.

Nhưng qua thời gian ngắn nhìn vào lại, mười sau viên Lục Mang Tinh đó, lần nữa tụ tập lại, chiếm cứ ở một điểm, hoàn toàn không khác gì trước đó!

Hình như đã sinh ra linh tính, đã không giống đám đông, không định làm quen với những Lục Mang Tinh tầm thường khác nữa!

“Cái này đã dính máu, đã giết người, chính là trên người mang sát khí!”

Tả Tiểu Đa tự đáy lòng cảm thán một câu.

Lúc này Dư Mạc Ngôn cũng trở về, mà Dư Mạc Ngôn vừa mới lấy xuống Hóa Không Thạch, khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy có chút không chịu nổi, loại khí thế băng giá này, sát khi xông thiên, cả người giống như ma đầu lợi kiếm đã giết đỏ mắt!

“Người anh em, ngươi vẫn mang Hóa Không Thạch của ngươi lên đi.” Tả Tiểu Đa vỗ vai Dư Mạc Ngôn: “Yên tâm đi, không sao. Chị Nhạn Nhi, nhất định không sao!”

Hắn ngổn ngang trăm mối nói: “Nhất là sau khi đã trải qua tàn sát hôm nay, càng sẽ không có chuyện gì!”

Dư Mạc Ngôn nhàn nhạt cười, nói: “Đó là chắc chắn.”

Hắn yên lặng ngồi trong hang tuyết, ánh mắt nhìn chăm chú lớp tuyết đối diện, nhỏ giọng nói: “Tả lão đại, ta phải huyết tẩy thành Bạch Sơn.”

Huyết tẩy thành Bạch Sơn.

Năm chữ đầy mùi máu tanh này, từ trong miệng Dư Mạc Ngôn thốt ra, là hời hợt nhạt nhẽo như vậy, nhưng lại bao hàm khí tức giống như núi thi biển máu, càng giống như lý lẽ đương nhiên mùi vị của thuận lí thành chương.

“Yên tâm, yên tâm, nhất định có thể làm được.”

Tả Tiểu Đa cười haha: “Loại chỗ như thành Bạch Sơn này, vốn dĩ không có bất kì lý do tồn tại nào, quét đi thì quét đi thôi!”

Dư Mạc Ngôn hít sâu một hơi, gật đầu.

Lập tức ngồi xếp bằng bên cạnh, bắt đầu vận dụng dưỡng tức, hồi tưởng thời gian chiến đấu, dung nhập kinh nghiệm chiến đấu vào trong mình, tăng tiến tu vi.

Tả Tiểu Đa lấy ra điện thoại, kiểm tra tin nhắn.

“Đến đâu rồi?” Tinh Tinh Miêu.

“Ta đã đến rồi, đang chạy lên Bạch Đầu Sơn.” Lý Trường Minh gửi tin nhắn.

Tả Tiểu Đa ngây người một lát, tên này chạy nhanh như vậy, mặc dù cách tên này khá gần, có thể gấp rút tiếp viện nhanh như vậy, vẫn khó có khả năng.

“Bọn ta cũng sắp đến rồi,” Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú.

“Bọn ta cũng chưa đến mấy bước.” Lý Thành Long.

Tả Tiểu Đa tắt điện thoại, cười nói: “Lý Trường Minh đã đến rồi, mà bọn Long Vũ Sinh, ước chừng một lúc nữa cũng có thể nhanh chóng đến rồi.”

Bình Luận (0)
Comment