Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1613 - Chương 1612: Quân Lão Tiền Bối

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1612: Quân lão tiền bối

Trên mặt Dư Mạc Ngôn hiện ra tia kích động!

Hắn không nói gì cả, chỉ sâu sắc gật đầu, nói: “Tả lão đại, chúng ta đi tụ họp với bọn họ đi.”

“Đây là đương nhiên, nhưng mà trước tiên ngươi vẫn đi xem thử bên phía Cao Võ Ngọc Dương, bây giờ cha mẹ chị Nhạn Nhi là tâm trạng gì?” Tả Tiểu Đa nhắc nhở.

“Được.”

Dư Mạc Ngôn gọi điện thoại, vẻ mặt lập tức sửng sốt xoay đầu: “Cao Võ Ngọc Dương từ hiệu trưởng trở xuống, toàn thể giáo viên công chức, đều chạy đến đây...... ba giáo viên tính kế chúng ta đó, người thân bọn họ, toàn bộ bị tàn sát sạch sẽ, trực tiếp diệt môn.....”

“Hả?”

Tả Tiểu Đa nghe vậy giật mình.

Người của Cao Võ Ngọc Dương, lại dũng cảm như vậy?

Đây vẫn thật sự ngoài dự đoán của Tả Tiểu Đa.

“Mạc Ngôn, ngươi ở Cao Võ Ngọc Dương không vô ích, thật sự quá có nhân duyên rồi!”

Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng nói: “Trường học như vậy, tận lực, đoàn kết, xứng đáng để học sinh dùng tính mạng để duy trì, không vì cái gì khác, chính vì có một nhóm giáo viên vì suy nghĩ cho học sinh, không tiếc liều mình giúp đỡ!”

“Đúng vậy.”

Trên mặt Dư Mạc Ngôn lộ ra vẻ ấm áp, nói: “Các giáo viên đều rất tốt. Đương nhiên, bọn Vương Thành Bác là ngoại lệ.”

“Mấy người đó không phải người, sau này không được nói bọn họ là giáo viên, sự tồn tại của bọn họ, bôi nhọ hai chữ giáo viên!”

“Ừ, đúng rồi, có lẽ mấy giáo viên còn hai tiếng nữa mới có thể đến.”

“Được.”

Tả Tiểu Đa và Dư Mạc Ngôn đồng thời ra khỏi hang tuyết, đi đến chỗ tụ họp nhóm nhỏ nhà mình đã quyết định trước, chỗ bọn họ ẩn núp, vốn chính là cách không xác chỗ tụ họp đã định, đồng thời cũng là khóa chặt con đường duy nhất lên xuống núi.

Vừa ra khỏi hang tuyết, nhìn thấy một bóng người phía xa, giống như tia chớp lướt đến, dáng người cực kì linh hoạt, cho dù đang chạy như bay, cũng cho người ta một loại cảm giác đặc biệt giống như nằm mơ.

Mà vẫn chỉ nhìn thấy bóng người này, Tả Tiểu Đa cười lên.

Ngay cả Dư Mạc Ngôn tâm sự trùng trùng, khóe miệng cũng cầm lòng không đặng nở ra một nụ cười.

Lý Trường Minh!

Cũng chỉ có Đại Mộng Thần Công của tên này, mới có thể cho người ta cảm giác như đang trong cõi mộng – ngay cả chạy như bay cũng khiến người ta cảm thấy hắn đang nằm mơ!

“Trường Minh!”

Tả Tiểu Đa gọi một tiếng.

Lý Trường Minh ở trên một nhánh cây lớn thậm thà thậm thụt ló đầu ra, nhìn bên này, vẻ mặt kinh ngạc: “Bây giờ là địa bàn của kẻ địch, làm sao các ngươi hét lớn tiếng như vậy? Kinh nghiệm giang hồ của các ngươi đâu?”

“Bớt dài dòng, mau xuống đây đi!” Tả Tiểu Đa haha cười lớn: “Bọn họ không dám đến đâu!”

“Trâu bò!” Lý Trường Minh giơ ngón cái lên, vừa nhảy xuống: “Tả lão đại của ta, đúng là trâu bò đến bùng nổ!”

Nói xong liền ôm thân thể của Dư Mạc Ngôn: “Mạc Ngôn, yên tâm đi, các anh em đều đến rồi, các ngươi nhất định sẽ không có chuyện, anh Lý của ngươi là ta nói đó!”

Khiến Dư Mạc Ngôn lạnh nhạt hiền như bụt, cả mặt đỏ bừng, quầng mắt đỏ lên liên tục gật đầu: “Ừm, các anh em đều đến rồi!”

Bây giờ tâm trạng Dư Mạc Ngôn thật sự xao động.

Hắn biết rất rõ, mình bên này xảy ra chuyện, mới chưa bao lâu?

Mà các anh em đều cách bao xa?

Làm sao có thể đến nhanh như vậy, đó chỉ có một khả năng, khoảng khắc đầu tiên mọi người biết tin, từ tất cả các nơi lập tức xuất phát, dọc đường bất chấp mọi thứ vứt bỏ tính mạng mau chóng lên đường, không chút để ý bản thân bọn họ có chống đỡ được không, càng sẽ không cân nhắc kẻ thù mà bọn Dư Mạc Ngôn trêu vào, có phải vượt quá phạm vi ứng phó của mình….. mới có thể có chút khả năng, trong thời gian ngắn như vậy, tất cả nhanh chóng đến!

Mà biết rõ bên này là long đàm hổ huyệt, vẫn kiên quyết xông đến nhanh như vậy, phải là tình cảm gì, là tình bạn gì!

Dư Mạc Ngôn không giỏi bày tỏ.

Nhưng hắn đặt giờ này phút này hoàn chỉnh ở trong tim mình!

Đây là của cải cả đời mình!

Mà Dư Mạc Ngôn lúc này, sẽ không giống lệ quỷ ác ma giết đỏ mắt, mà là con người có máu, có thịt, có tim.

Ting.

Điện thoại Tả Tiểu Đa vang lên một tiếng, lấy ra xem một cái, lại là Tả Tiểu Niệm gửi đến: “Cẩu Đát, bây giờ ngươi ở đâu? Ta đến rồi!”

Tả Tiểu Đa vội vàng xoay người lại, dùng thân thể che tin nhắn mà Tả Tiểu Niệm gửi.

Nếu không có hai chữ “Cẩu Đát” này, đương nhiên có thể không cần che, nhưng thêm hai chữ này, tình huống không giống chút nào, bây giờ lúc này, Tả Tiểu Đa không muốn phá hủy hình tượng lão đại thần võ anh minh của mình.

Nếu bị ai đó nhìn thấy biệt danh này, nửa đời sau của mình, ước chừng không tốt nổi!

Cái biệt danh “Cẩu Đát” này, có thể bị bọn họ cười cả đời!

“Bây giờ ta bên phía đường duy nhất lên núi.” Tả Tiểu Đa gửi vị trí: “Bên chỗ ta đều là anh em của ta, dù thế nào cũng đừng gọi Cẩu Đát, phải gọi ông xã, hiểu không? Bà xã Tiểu Niệm!”

Tả Tiểu Niệm không trả lời.

Tiếp theo, cũng không quá thời gian mười giây, đột nhiên một luồng hàn ý, chợt tràn xuống Bạch Đầu Sơn, lập tức, một bóng dáng yểu điệu toàn thân mặc đồ trắng xuất hiện trên bầu trời.

Ánh mắt giống như điện lạnh, liếc nhìn vạn vật, nhanh chóng phát hiện vị trí của Tả Tiểu Đa, giây sau, Tả Tiểu Niệm bay xuống.

“Tiểu Đa!” Tả Tiểu Niệm gọi.

Mặc dù hai người tổng cộng cũng mới chỉ tách nhau ra mấy ngày, nhưng cực kì nhớ nhung, lúc này, nhìn thấy Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm có một loại kích động khó hiểu muốn xông đến ôm lấy.

Nhưng có Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh ở bên cạnh, có hơi xấu hổ, vẫn phải giữ lại chút hình tượng!

Đám người Dư Mạc Ngôn đều đã từng gặp Tả Tiểu Niệm.

Ừ, cái gọi là gặp qua, chính là lần trước sau khi thí luyện, lúc tụ họp ở biệt thự của Tả Tiểu Đa có gặp qua, trước lúc đó cũng chỉ nghe tên, không biết người……

Lúc này nhìn thấy Tả Tiểu Niệm tới, hai người đồng thời vẫn không khỏi kinh diễm, lập tức quy củ tiến lên gọi một tiếng chị dâu.

Nghe thấy xưng hô chị dâu này, khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm đỏ bừng, nhưng không thể hiện phản đối, mà khuôn mặt cưỡng chế hờ hững đến đứng cạnh Tả Tiểu Đa, nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Lập tức Tả Tiểu Đa cảm thấy toàn thân đều nhẹ đi, nói: “Bây giờ chúng ta đã chiến đấu mấy trận rồi, đã giết mấy người bên bọn họ, nhưng mà, Độc Cô Nhạn Nhi vẫn ở trong thành Bạch Sơn, vẫn không thể cứu ra.”

Bình Luận (0)
Comment