Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1615 - Chương 1614: Ta Nói Chuyện Có Hơi Thẳng Thắn

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1614: Ta nói chuyện có hơi thẳng thắn

“Lý Trường Minh, ta bắt buộc phải nói với ngươi, chúng ta làm vãn bối, phải tôn trọng tiền bối, Quân lão tiền bối còn lớn tuổi hơn cha mẹ ngươi, sao ngươi không biết lớn nhỏ như vậy chứ?” Tả Tiểu Đa nghiêm mặt trách mắng.

“Vâng, chào Quân lão tiền bối, vừa nãy là vãn bối quá phận.” Lý Trường Minh ngoan ngoãn hành lễ chào hỏi.

Dư Mạc Ngôn lạnh nhạt nói: “Số tuổi như lão tiền bối, còn phải lặn lội đường xa đến Bạch Đầu Sơn, nhất định phải chú ý thân thể mới được. Ở đây khí hậu rét lạnh, không tốt cho tim mạch.”

Cuối cùng,Quân Trường Không nghiến răng nghiến lợi nói: “Ha ha...Đa tạ đã quan tâm.”

Hắn xem như đã nhìn ra, đám nhóc này đều không có lòng tốt gì cả.

Lúc này, Tả Tiểu Niệm vô cùng hiếu kì mà hỏi một câu: “Quân lão tiền bối...... Không đúng, Tuần Tra Quân, bọn họ nói cũng đúng đấy, ngài cũng đã năm mươi sáu tuổi rồi, người đã từng này tuổi rồi mà sao vẫn chưa cưới vợ sinh con?”

Ông trời có mắt.

Tả Tiểu Niệm thề với trời rằng câu hỏi này của nàng thật sự chỉ đơn giản là hiếu kì mà thôi. Đúng hơn là đã bị khơi lên lòng hiếu kì.....

Lý Trường Minh gợi ra sự tò mò của nàng khiến cho Tả Tiểu Niệm cảm thấy lời nói của Lý Trường Minh vô cùng có lý.

Đúng vậy, nếu là hắn kết hôn sớm một chút, cháu gái của hắn chắc cũng tầm tuổi mình rồi, vì sao người tới tận bây giờ vẫn chưa chịu thành gia lập thất nhỉ?

Quân Trường Không xuýt nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài, hắn vất vả lắm mới có thể nhịn trở về, dùng phong độ nhẹ nhàng ung dung mà trả lời: “Có một số việc ấy à, ta chỉ muốn gặp đúng người. Mà hai chữ duyên phận này lại vô cùng kỳ diệu, nhiều năm trôi qua như vậy, ta cũng chưa từng gặp được người ta luôn ước ao.... Mãi cho đến gần đây mới......”

Tả Tiểu Đa nói: “Niệm Niệm, ngươi đến sao có thể trùng hợp như vậy, mấy ngay nay chúng ta không gặp mặt, mỗi lần nằm mơ ta đều mơ thấy ngươi.”

Lực chú ý của Tả Tiểu Niệm lập tức bị hắn hấp dẫn, nhất thời có chút vui mừng hỏi: “Thật sao?”

Tả Tiểu Đa trả lời: “Đương nhiên là thật rồi.”

Hắn cong khóe môi rồi nói tiếp: “Đến đây hôn ta một cái nào, ta đã nhớ ngươi như vậy rồi, ngươi không định thưởng cho ta chút gì sao?”

Tả Tiểu Niệm lập tức đỏ mặt, giận đến dậm chân nói: “Nơi này nhiều người như vậy!”

Tả Tiểu Đa chớp chớp mắt, nói: “Ha ha...... Vậy, chúng ta chờ lúc không có người ha?”

Tả Tiểu Niệm đỏ mặt không nói chuyện, lại liếc mắt một cái, quả thật là vô cùng xinh đẹp.Vào thời khắc này, núi băng tan chảy, xuân đến muôn nơi, quả nhiên là vô cùng mỹ lệ và tuyệt sắc!

Quân Trường Không cảm giác trái tim của mình như đang muốn nứt ra, hắn thật sự không khống chế nổi, lại dùng ánh nhìn tràn đầy sát khí nhìn về phía Tả Tiểu Đa.

Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh thì chỉ biết nhìn nhau, trong lòng chỉ có xem thường. Người chỉ có vài phần tư sắc như này mà cũng muốn giành vợ với Tả lão đại?

Quả thực là... nghĩ quá đơn giản rồi......

Không cần đến Tạ lão đại ra tay, chỉ cần mấy anh em chúng ta cũng có thể chơi đùa ngươi đến sống dở chết dở......

Huống hồ, tên Lý Thành Long âm hiểm nhất còn chưa tới đâu. Lão ca của hắn cũng không thể để ngươi chiếm được chỗ tốt, ngươi cứ chờ mà xem!

Hai người đang nói chuyện, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Lý Thành Long đã gửi tin tức qua đây rồi: “Mọi người ở chỗ nào đấy? Bọn ta đến rồi đây.”

Sau khi Tả Tiểu Đa trả lời xong, Lý Thành Long mang theo Hạng Xung, Hạng Băng cùng với Cao Xảo Nhi, Vũ Yên Nhi còn có Bì Nhất Bảo cấp tốc chạy tới, hắn liếc nhìn bốn người bên này, lập tức bất ngờ nói: “Mạc Ngôn, ngươi ra khỏi đó rồi à? Không có việc gì chứ?”

“Thành Long!”

Khóe mắt Dư Mạc Ngôn ửng đỏ, chào hỏi từng người một trong nhóm người Hạng Xung, Hạng Băng và Vũ Yên Nhi. Cấp bậc lễ nghĩa này hắn dù sao một phần cũng không thể thiếu. Dù sao cũng là vì cứu viện cho mình nên người ta mới gấp rút vượt ngàn dặm mà chạy tới, phần tâm ý mày, bản thân hắn không thể có nửa điểm thất lễ…

Lý Trường Minh ở một bên không phát ra âm thanh nhưng môi hắn lại như súng máy không ngừng động đậy.

Hắn thật sự là bề bộn trăm công nghìn việc.

Hắn đang truyền âm.

Mà cũng không chỉ là truyền âm cho một người, mà là truyền âm cho Lý Thành Long trước, sau đó hắn truyền âm cho Hạng Xung, Hạng Băng, rồi tiếp tục truyền âm cho Bì Nhất Bảo, sau cùng là truyền âm cho Vũ Yên Nhi....

Sự khác biệt duy nhất chính là, lúc hắn truyền âm cho Vũ Yên Nhi nói xong mọi việc muốn nói thì lại nói thêm một câu: “Yên Nhi, ta nhớ ngươi muốn chết rồi... Ngươi có nhớ ta không?”

Cả khuôn mặt Vũ Yên Nhi đỏ bừng, nàng thật muốn rút kiếm ra chém hắn một phát, nhưng mà sau khi nghiêm túc mà suy nghĩ, nàng phát hiện mình đúng là... Không nỡ xuống tay!

Hừ, thế mà ta không xuống tay được với tên mập này?

Đây là tình huống gì vậy chứ?!

Bên kia, Lý Thành Long bất động thanh sắc mà tiến lên một bước, cười ha ha: “Xin chào Tả lão đại, xin chào chị dâu.”

Hạng Xung, Hạng Băng cũng ăn ý hưởng ứng nói: “Chào chị dâu, chào Tả lão đại.”

Hạng Băng và Vũ Yên Nhi thân mật khoác lên tay Tả Tiểu Niệm: “Chị dâu à, ngươi quả thật là càng ngày càng đẹp nha. Lần trước mới gặp ngươi ở nhà mới của hai người, lúc này mới có mấy ngày cơ chứ...... Phòng tân hôn của hai người đều đã bố trí xong rồi nhỉ? Ha ha, mọi người đều đang chờ nháo động phòng của hai người đấy, bọn ta đều đã bàn xong hết rồi, ngày vui của hai người, khẳng định là do chúng ta nháo động phòng nha!”

Lý Trường Minh ở một bên, không vui nói: “Ngươi đừng chỉ có mà xoay quanh chị dâu không, Quân lão tiền bối còn ở nơi này...... Từng người các ngươi sao đều không có mắt nhìn như vậy. Quân lão tiền bối đều đã là người già cả hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi rồi, các ngươi vậy mà lại không để ý đến hắn.”

Lúc này bọn người Lý Thành Long như vừa tỉnh mộng, vội vàng ân cần tiến lên hành lễ: “Kính chào Quân lão tiền bối.”

“Bái kiến Quân lão tiền bối.”

“Quân lão tiền bối bảo dưỡng thật là tốt, một chút cũng không nhìn ra Quân lão tiền bối thế mà đã sắp sáu mươi tuổi rồi......”

“Quân lão tiền bối, ngài quả là càng già càng dẻo dai.”

“Quân lão tiền bối ngài tuy già nhưng tâm hồn lại không hề già......”

Bình Luận (0)
Comment