Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1617 - Chương 1616: Nhân Tình Lệnh

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1616: Nhân Tình lệnh

“Còn có, hiện tại ở giữa hai bên giằng co đều có chút sợ hãi với ý ném chuột sợ vỡ bình.”

Lý Thành Long nói: “Cho nên ta là đang nghĩ, trước tiên có thể nghĩ cách cứu chị Nhạn Nhi ra ngoài... Dù sao, mục tiêu hàng đầu của chúng ta là cứu chị Nhạn Nhi, Lỡ như thực hiện đến bước cuối, đối phương chó cùng rứt giậu, sử dụng biện pháp cực đoan cùng chúng ta ngọc nát đá tan, vậy đây không những là tình cảnh mà chúng ta đều không muốn thấy mà còn làm mất đi ý nghĩa căn bản của chiến dịch lần này.”

“Vậy còn kế hoạch cứu viện kia, vấn đề này chúng ta nên làm thế nào?”

Lý Thành Long rơi vào trầm ngâm.

......

Trong gió tuyết trùng phùng, đội ngũ của Cao Võ Ngọc Dương đang dùng tốc độ nhanh nhất gấp rút di chuyển tới bên này.

Bọn người Lý Thành Long đang thương lượng đối sách chiến đấu về sau.

Mà bên trong thành Bạch Sơn, bọn người Bồ Quan Sơn cũng đang thảo luận cách đối phó.

Khuôn mặt Bồ Quan Sơn vào lúc này trở nên nghiêm túc chưa từng có.

Hiện tại hắn đang chân chính cảm nhận được một luồng áp lực vô cùng lớn mạnh!

Ba mươi cao thủ mà thành Bạch Sơn phái ra để truy lùng Tả Tiểu Đa và Dư Mạc Ngôn, toàn bộ đều đã bị giết sạch.

Đây chỉ là số thi thể mà bọn họ còn có thể tìm thấy, còn có một số khác đều đã biến mất hoàn toàn ngay cả thi thể cũng không còn! Thậm chí ngay trong lúc mấu chốt này thành chủ thứ ba của thành Bạch Sơn - Thành Quán Nam cũng không rõ tung tích!

Trong tình hình này, việc hắn biến mất tuyệt đối không phải có ý định lâm trận bỏ chạy, bởi vì thành Bạch Sơn hiện giờ đang chiếm ưu thế hơn, còn chưa đến mức đi đến bước đường ác liệt để phải lâm trận bỏ chạy. Nhưng cũng chính vì vậy mà tin tức về việc hắn mất tích mới càng không phải tin tức tốt lành gì.

Tại lúc này hắn mà mất tích, trên cơ bản chính là hắn...... đã chết!

Thành Quán Nam tốt xấu gì cũng là một tu giả Phi Thiên cảnh, thế mà hắn cứ thế mà mà biến mất không dấu vết...... Chuyện này Bồ Quan Sơn thật lòng không thể tiếp nhận nổi.

Là Phi Thiên cảnh đấy!

Lại nói một người dù cho cơ sở có yếu kém thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần có thể đột phá cảnh giới Phi Thiên này cũng không thể coi là kẻ yếu ớt!

Một cường giả như thế, cho dù có chết đi, cũng không thể chết một cách vô thanh vô tức, cứ vậy mà hững hờ kết thúc được?

“Tình hình hiện tại có chút khó nắm bắt.” Bồ Quan Sơn cau mày nói.

“Mà giờ lại nhận được tin tức... toàn bộ người nhà của Vương Thành Bác và hai tên giáo viên kia đều đã bị sát hại, mà tất cả các giáo viên của Cao Võ Ngọc Dương đều đang chạy tới chỗ chúng ta, rất có ý cùng chúng ta quyết đấu một phen.”

“Tin tức liên quan đến chuyện này đã lan truyền ra bên ngoài, tình thế này hiện giờ đã lớn chuyện lên rồi.”

Việc khiến Bồ Quan Sơn chân chính lo lắng đến tận bây giờ không phải việc nhóm người Tả Tiểu Đa tìm đến báo thù, cũng không lo lắng việc Cao Võ Ngọc Dương sắp đến đây, việc hắn thực sự lo lắng chính là... Việc này có khi nào sẽ khiến mấy vị cấp cao kia chú ý đến?

Nếu quả thật có mấy vị cấp cao ấy đến đây, tình cảnh của hắn sẽ vô cùng xấu hổ.

Vân Phiêu Lưu thản nhiên mà nói: “Bọn chúng có thể phát ra tin tức, ngươi chẳng lẽ không thể lên tiếng phản bác? Dù nói thế nào đi nữa ngươi cũng là người trấn thủ của thành Bạch Sơn, nắm giữ bảo vệ một phương, giữ gìn biên quan, nào có thể đến lượt bọn họ bôi xấu?”

Chỉ là vài đứa học sinh mà cũng có thể động đến thành Bạch Sơn?

Bồ Quan Sơn ánh mắt sáng lên một chút, nói: “Không sai.”

Mỗi con người đều có miệng, còn không phải là ta nói mới được coi là sự thật? Các ngươi có làm lớn chuyện lên thì thế nào, chỉ cần ta đây kiên quyết không thừa nhận, các ngươi lại có thể tìm ta gây khó dễ sao?

Ta không hề làm việc như thế!

Tất cả đều là Cao Võ Ngọc Dương kia vu khống ta!

Chỉ bằng đôi ba câu nói, không có chứng cứ rõ ràng, cứ như vậy lại dùng mưu kế cố gắng lật đổ người bảo vệ biên cảnh một phương là ta đây, há có loại đạo lí nào như vậy, hoàn toàn vô lý!

“Thương vong của thành Bạch Sơn thế nào rồi?” Vân Phiêu Lưu thản nhiên nói: “Tất cả những người được phái ra ngoài lùng bắt Tả Tiểu Đa và Dư Mặc Ngôn đều phải chịu thương vong nặng nề rồi hả?”

Hiện tại Bồ Quan Sơn khiến hắn vô cùng thất vọng, đám gia hoả này hoàn toàn là không có dùng não để suy nghĩ.

Loại chuyện này vẫn còn sợ làm lớn chuyện sao?

Vị trí địa lý của thành Bạch Sơn cũng đã chiếm giữ ở đây trăm năm không có công lao thì cũng có khổ lao, còn không biết kêu khổ?

Thế mà liền mặc cho đối phương phân bua từ một phía?

“Thương vong vô cùng nặng nề.”

Sắc mặt Bồ Quan Sơn trở nên nghiêm túc: “Ngay đến cả Thành Quán Nam cũng đã mất tích.”

“Mất tích? Không loại trừ khả năng đã bị giết rồi.”Vân Phiêu Lưu thản nhiên nói: “Không đáng ngại.”

“Chúng ta tiếp theo đây cứ cố thủ trong thành Bạch Sơn, mục đích của bọn họ từ đầu đến cuối là Độc Cô Nhạn Nhi, sớm muộn rồi cũng sẽ tìm đến; đợi bọn chúng đánh đến mệt rồi chúng ta phản công lại, chỉ cần chúng ta còn đang nắm người trong tay, bọn họ nhất định phải đến.” Vân Phiêu Lưu nói một cách hời hợt.

Bồ Quan Sơn nghĩ mãi cũng không hiểu hắn rốt cuộc đang suy tính điều gì.

Chính là ngươi thúc giục ta phái người ra ngoài thành lùng bắt người, bây giờ lại nói cố thủ trong thành, kêu ta đợi chúng đánh đến mệt rồi một lưới bắt gọn cũng là ngươi.

Vân công tử này, việc ngài làm quả đúng là thâm sâu khó lường.

Vân Phiêu Lưu thản nhiên nói: “Sở dĩ để ngươi truy lùng chúng, chủ yếu là vì ta muốn xác nhận xem sức chiến đấu thực sự Tả Tiểu Đa kia đến tột cùng là đã đạt đến trình độ nào?”

Cơ mặt của Bồ Quan Sơn không nhịn được mà giật giật mấy cái.

Năm mươi sáu mươi mấy mạng người của thành Bạch Sơn ta cũng chỉ là để ngươi thăm dò sức chiến đấu thực sự của đối phương?

“Quả nhiên là không tầm thường, không thể nhìn thấu.”

Từ đáy lòng của Vân Phiêu Lai và Phong Vô Y đều tán thưởng một câu.

Bồ Quan Sơn lại càng thêm mơ hồ, bọn họ đây là ý gì?

Bình Luận (0)
Comment