Hắn vô cùng thận trọng mà nói: “Hiện tại đã nhìn thấy sức chiến đấu của đối phương... Nếu là chỉ có sức chiến đấu của thành Bạch Sơn của ta mà muốn tấn công chính diện thì không có vấn đề gì, nhưng muốn tóm được bọn chúng trong tay hay là muốn hoàn toàn bao vây chúng lại thì sợ là có chút khó khăn.”
“Đúng vậy, sức chiến đấu của thành Bạch Sơn quả thật không đủ mạnh.” Vân Phiêu Lưu ngay thẳng mà nói.
“Đến lúc đó, chỉ sợ là cần hộ vệ của bốn vị công tử đây ra tay.” Bồ Quan Sơn nói.
Hắn vô cùng rõ ràng.
Bốn người hộ vệ mà hắn nói tất cả đều là cao thủ Phi Thiên cảnh của hai đại gia tộc Phong, Vân này; Mà bản thân bốn người này đều là chủ nhân tương lai cũng như những hạt giống tốt của hai đại gia tộc này, mỗi một người đều được bố trí hai hộ vệ Phi Thiên đi theo bảo vệ.
Từ đấy có thể thấy được sự an toàn của bốn người này được hai đại gia tộc cực kì xem trọng.
Chỉ cần mấy vị hộ vệ ấy ra tay, tám Phi Thiên cùng nhau chiến đấu, bất luận cái gì mà Tả Tiểu Đa hay Hữu Tiểu Đa cũng có thể nắm chắc trong tay, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm.
“Không thể được!”
Vượt ra ngoài dự liệu của Bồ Quan Sơn, bốn người Vân Phiêu Lưu vậy mà lại cùng lúc lắc đầu: “Hộ vệ Phi Thiên của chúng ta, không thể dùng để đối phó với Tả Tiểu Đa!”
Bồ Quan Sơn nghe vậy thì trực tiếp phát ngốc rồi.
Bọn họ là có ý gì đây?
Ta đều đã nói rồi, cục diện này bên ta không đủ nhân lực để đối phó, cần thêm người hỗ trợ, các ngươi vậy mà lại nói không muốn xuất chiến?
Vân Phiêu Lưu thản nhiên nói: “Tả Tiểu Đa là người có tên nằm trong Nhân Tình lệnh.”
Bồ Quan Sơn ngạc nhiên: “Nhân Tình lệnh? Nhân Tình lệnh này là cái gì?”
Vân Phiêu Lưu nói: “Nhân Tình lệnh chính là chuyện bí mật mà chỉ có mấy vị cao cấp của ba đại lục mới biết... Ngươi không biết cũng là lẽ thường tình.”
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Cái gọi là Nhân Tình lệnh, chính là mấy vị cao cấp của ba đại lục mỗi bên chọn ra một số thiên tài hạt giống của đại lục mình, hoặc là những đối tượng cần phải tập trung để bồi dưỡng; mà tên mấy người này cùng được thông báo cho những lãnh đạo cấp cao của hai đại lục còn lại. Tóm lại một câu chính là: Mấy người này, không thể giết!”
“Nghiêm túc mà nói, từ Phi Thiên trở lên bao gồm cả những người đạt đến tu giả củ Phi Thiên cảnh đều không được phép ra tay với những người nằm trong Nhân Tình lệnh! Một khi đã ra tay thì sẽ phải chịu sự trả thù vô cùng cực đoan từ mấy vị cấp cao của cả ba đại lục.”
“Mà trên Nhân Tình lệnh lại có tên của Tả Tiểu Đa.”
Vân Phiêu Lưu thản nhiên nói: “Cũng chính là nói muốn đối phó với Tả Tiểu Đa, cũng chỉ có thể điều động Anh Biến, Hóa Vân, Ngự Thần, Quy Huyền; cùng lắm cũng chỉ có thể là Quy Huyền, đây đã là giới hạn cuối cùng, tuyệt đối không thể tung ra tu giả Phi Thiên cảnh! Ngươi đã hiểu chưa?”
Hiểu rồi!
Nhưng Bồ Quan Sơn lại càng thêm mơ hồ.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bồ Quan Sơn cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bất lực: “Hiện tại tình thế đã rõ ràng, bốn vị công tử cũng đã nhìn ra, Ngự Thần cùng với Quy Huyền không những không phải là đối thủ của Tạ Tiểu Đa, cho dù có xuất ra Ngự Thần, Quy Huyền, cũng chỉ như tặng vài món ăn nhẹ cho Tả Tiểu Đa mà thôi.”
“Thậm chí bây giờ ngay cả Thành Quan Nam đã đột phá đến Phi Thiên cảnh sơ cấp cũng đã mất tích...”
Nếu như không thể xuất ra tu giả Phi Thiên cảnh để đối phó với hắn, há chẳng phải là chỉ có thể tùy hắn chém giết hay sao? Cái quy tắc này là gì cơ chứ?
“Chẳng lẽ chỉ có Tả Tiểu Đa thì có thể giết người, người khác lại không thể giết lại hắn? Ở đâu ra cái đạo lý vớ vẩn như vậy?”
Bồ Quan Sơn thật sự có hơi gấp gáp.
Làm sao còn có kiểu phá vỡ quy tắc như vậy?
Hắn cũng không phải bốn người Vân Phiêu Lưu, bọn họ chính là dòng dõi chính thống của mấy vị cấp cao ở Đạo Minh, cho dù chuyện này không thành thì bọn họ cũng chỉ cần phủi mông một cái rồi rời đi mà thôi, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng, nhất là nghe ý tứ bên trong lời nói của bọn họ, trên Nhân Tình lệnh gì gì đó kia có lẽ cũng có tên của mấy người bọn họ.
Còn hơn cả thế, trên Nhân Tình lệnh có lưu lại tên bốn người Vân Phiêu Lưu là bởi vì bọn họ là con cháu của mấy vị cấp cao ở Đạo Minh kia, vậy Tả Tiểu Đa cũng có tên ở trên đó thì sao? Là bởi vì bản thân hắn có thực lực và thiên phú hơn người, hay là còn bởi vì đằng sau hắn còn có lai lịch nào khác?
Việc này...... Suy nghĩ kĩ lại thì quả thật là đáng sợ?!
Lời nói này của Bồ Quan Sơn khiến bốn người Vân Phiêu Lưu bọn họ cảm thấy vô cùng bất mãn.
Sắc mặt Vân Phiêu Lai tức khắc thay đổi: “Ngươi nói xuất ra Ngự Thần Quy Huyền chỉ có thể coi như đến tặng vài món ăn nhẹ là ý gì? Bồ sơn chủ, ngươi như vậy không khỏi quá mức xem thường anh hùng trên thiên hạ này đi?”
Bồ Quan Sơn cũng là người từng trải, lúc này đây hắn biết rõ lời mình vừa nói sai rồi. Bốn vị công tử trước mắt này chính là hai vị Quy Huyền, hai vị Ngự Thần.
Câu nói hắn vừa nói ra kia, còn không phải là một câu đã cùng lúc đắc tội bốn vị ở đây à.
Hắn vội vàng bổ sung: “Ta chỉ là dựa vào sự việc mà suy tính chứ không hề có ý tứ gì khác, mấy người Ngự Thần Quy Huyền tầm thường tự nhiên là không thể so sánh với bốn vị công tử đây. Tất cả bốn vị công tử đều kỳ tài ngút trời, thiên kiêu giáng thế......”
Vân Phiêu Lưu nhàn nhạt mà cười: “Nhìn ngươi căng thẳng kìa, bọn ta cũng không giận ngươi, căng thẳng thế làm gì?”
Hắn có chút suy tư rồi nói: “Tả Tiểu Đa này cũng chỉ có thể giao cho Bồ sơn chủ cùng phó thành chủ Quan Sơn Hà xử lí rồi.”
Bồ Quan Sơn ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi nói là Phi Thiên không thể ra tay xử lí hắn sao?”
“Tu giả Phi Thiên cảnh của Đạo Minh chúng ta khẳng định là không thể ra tay, nhưng mà tu giả Phi Thiên cảnh của đại lục Tinh Hồn lại không bị giới hạn trong giao kèo này, các ngươi có thể ra tay.”
Vân Phiêu Lưu cười nhạt một tiếng: “Lúc đầu mấy vị cấp cao của ba đại lục có lập ra quy định là tu giả Phi Thiên cảnh ở đại lục khác không được ra tay với những thiên tài được ghi tên trên Nhân Tình lệnh, nhưng cũng không quy định mấy cấp cao bên mình cũng không thể ra tay...”