“Điều này vốn dĩ không tính là lỗ hổng của quy định này. Thế nhưng với tình hình hiện giờ lại có thể vừa vặn lợi dụng chỗ sơ hở này xử lí những người được ghi tên trên Nhân Tình lệnh.”
Đáy mắt Vân Phiêu Lưu hiện lên sự hưng phấn.
Người được ghi danh trên Nhân Tình lệnh!
Mấy nghìn năm nay, chỉ cần là mấy vị cao cấp của đại lục thì dường như không có ai không từ Nhân Tình lệnh bước ra.
Người được ghi danh trên Nhân Tình lệnh, chính là người trên người!
Người mà tương lai có thể hô mây gọi gió trên đại lục này, chỉ có thể là những người nằm trong Nhân Tình lệnh!
Câu nói này cho tới tận bây giờ đều không phải là nói chơi, mà tuyệt đối là sự thật!
Chỉ cần tên có thể nằm trên Nhân Tình lệnh, thì có người nào mà không phải là thiên tài tuyệt thế; Thiên phú, tư chất, căn cốt, đều là lựa chọn những con người tốt nhất. Mà điểm quan trọng nhất chính là chỉ cần có tên người đó có thể xuất hiện trên Nhân Tình lệnh thì sau lưng những người ấy đều sẽ có mạng lưới quan hệ vượt trội.
Tất nhiên cũng có vô số người vì sự vươn lên của người này làm ra đủ loại thử nghiệm, nỗ lực.
Người như vậy chỉ cần không chết đi, căn bản là không cần lo lắng đến tương lai sau này.
“Có thể giết người nằm trong Nhân Tình lệnh sao?” Bồ Quan Sơn vẫn là có vài phần kính sợ với cái Nhân Tình lệnh này.
“Mọi thứ đều sẽ có ngoại lệ...... Chỉ cần là con người thì sẽ không có khả năng không thể giết chết.”
Trong mắt Vân Phiêu Lưu đã toàn là hồi ức: “Năm đó, một trong những người được ghi danh trên Nhân Tình lệnh của Vu Minh tên là Lôi Nhất Chấn. Hắn là truyền nhân của Lôi Bạo Đại Vu, kẻ này tài năng hơn người, là thiên tài có một không hai trong thời đại bấy giờ; ngay đến Hồng Thủy Đại Vu cũng đã từng nói rằng kẻ này nếu không chết, tương lai nhất định sẽ là vô địch thiên hạ!”
“Mà Lôi Nhất Chấn này thật sự là một thiên tài tuyệt thế, cũng không phụ sự khen ngợi của Hồng Thủy Đại Vu. Trong giai đoạn Anh Biến, Đan Nguyên thật sự đã trở thành thiên tài ép ngang ba đại lục! Mãi cho đến khi hắn tấn chức lên đỉnh Ngự Thần, không chỉ vô địch trong tất cả các vị tu giả cùng cảnh giới, mà còn có chiến tích giết chết cường giả đỉnh Quy Huyền, thậm chí là mấy vị tu giả Phi Thiên cảnh đại bại, chiến tích chói mắt, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy.”
“Nhưng cũng chính vì như vậy, chiến tích nổi trội như vậy thật sự là lóa mắt đến mức khiến người khác hoa mắt, khiến cho tất cả mọi người trên đại lục Tinh Hồn sinh lòng kiêng kỵ. Vì vậy, đại lục Tinh Hồn đã phí hết tâm tư phục sát hắn, cuối cùng ngã xuống!”
“Lúc đó, đích thật là quá lóa mắt. không một ai mong muốn Vu Minh lại có thêm một Hồng Thủy Đại Vu nữa!”
“Chiến dịch đó, đại lục Tinh Hồn vì để giết chết Lôi Nhất Chấn, diệt trừ uy hiếp trong tương lai này mà đã xuất động một trăm hai mươi bảy đỉnh Quy Huyền hơn một một nghìn năm trăm tuổi, từ khoảnh khắc đầu tiên khi chiến dịch nổ ra đã nối tiếp nhau liên tục tự bạo. Không có chiêu thức, không có chiến đấu, chỉ có tự bạo. Dùng cách thức điên cuồng nhất, cực đoan nhất để giết chết Lôi Nhất Chấn và hai người hộ vệ Phi Thiên của hắn!”
“Mà việc này có thể nói là lần mà người trên Nhân Tình lệnh bị giết thành công nhất.”
“Cũng là một lần oanh liệt nhất.”
“Ngay đến cả một khắc trước khi Lôi Nhất Chấn chết, hắn vẫn thở dài một hơi, nói: “Hôm nay ngã xuống, tuy rằng không cam tâm, nhưng có thể chết đi như vậy, lại cũng là không còn gì để nuối tiếc.”
“Lôi Nhất Chấn ngã xuống khiến cho tập thể cao tầng ba đại lục kinh hãi!”
“Thế nhưng, phục sát như vậy lại ở trong quy tắc cho phép. Vu Minh Lôi Bạo Đại Vu, cho dù có đau xót gần chết, phẫn hận muốn điên nhưng lại không làm gì được, bởi vì đại lục Tinh Hồn, xác thực là không xuất ra Phi Thiên!”
“Một Phi Thiên cũng không hề có! Ngay cả người tổ chức cũng chỉ là đỉnh Quy Huyền, vả lại còn là người đầu tiên tự bạo!”
Nói đến đoạn chuyện cũ này, cho dù là loại người như Vân Phiêu Lưu cũng không nhịn nổi mà trong mắt toát ra ý kính trọng.
“Quy Huyền thiên tải, vô vọng Phi Thiên!”
Bồ Quan Sơn cũng chấn động một lúc, nói: “Tuy rằng là nói như thế, nhưng có thể quyết tuyệt được như vậy... lại cũng ít thấy.”
“Ít thấy? Không hề ít thấy đâu!”
Vân Phiêu Lưu nhàn nhạt nói: “Theo ta được biết, bất kể là Đạo Minh hay là Tinh Hồn, hoặc là Vu Minh, mỗi một lão giả Quy Huyền đến một nghìn tuổi mà vẫn chưa đột phá Phi Thiên thì đều sẽ nhận được mật lệnh này!”
“Không phát động mật lệnh, cũng có thể chết già trong nhà, nhưng chỉ cần hạ mật lệnh xuống thì đó chính là lúc tổ chức thành đoàn đi đánh úp các hạt giống thiên tài trên Nhân Tình lệnh, tự bạo!”
Vân Phiêu Lưu thở dài không ngớt: “Đây vốn là việc tuyệt đối cơ mật. Từ trước đến nay chiến lệnh vô số, nhưng oanh liệt nhất vẫn luôn luôn là Phần Thân Lệnh này!
“Bởi vì nhận được mệnh lệnh này chính là cái chết tan xương nát thịt, đến linh hồn thần thức cũng không lưu lại một chút nào!”
“Vì vậy, người trên Nhân Tình lệnh, không phải là không thể bị giết chết, mà người bị giết chết còn không phải là số ít.”
“Bao gồm cả Tả Tiểu Đa bây giờ.”
Bồ Quan Sơn vẫn lo lắng quá mức: “Cho dù là như vậy, ta trước giờ vẫn luôn là tu giả Phi Thiên cảnh, dù cho ta có ra tay giết chết Tả Tiểu Đa... Tả Tiểu Đa kia nếu là người lưu danh trên Nhân Tình lệnh, sau lưng hắn chắc chắn có cao tầng. Một khi truy cứu ra... vậy thì hậu quả...”
“Đây là ân oán giang hồ, vả lại còn là ân oán trong đại lục Tinh Hồn các ngươi, liên quan gì đến Nhân Tình lệnh? Nhân Tình lệnh chính là cơ mật cao cấp mà cao tầng ba đại lục mới được biết, ngươi không biết việc này cũng là chuyện đương nhiên, không có gì đáng trách. Nếu chuyện thật sự không thể tránh nổi, cao tầng của các ngươi nhất định phải truy cứu, ngươi cứ trực tiếp rời khỏi Bạch Đầu Sơn, tiến vào phạm vi của gia tộc ta là không phải lo lắng gì nữa rồi.”
Vân Phiêu Lưu nhàn nhạt nói: “Hai đại gia tộc Phong Vân chúng ta muốn bảo vệ một người thì không có vấn đề gì cả, cho dù là Hồng Thủy Đại Vu thiên hạ vô địch cũng nhất định phải nể mặt hai đại gia tộc của chúng ta.”