Đặc biệt hơn là, khởi đầu của việc này lại là do chính hắn mở ra.
Việc này, bọn ta hoàn không có một chút dự mưu nào, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi!
Có thể trách ta sao?
Còn về lời hứa với Bồ Quan Sơn gì gì đó, ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, là tự bản thân hắn coi là thật, có thể trách ta sao?
Ha ha ha ha... quá sướng, quá sướng rồi!
Hai người lập tức đi sắp xếp, đầu tiên là truyền âm báo cho Vân Phiêu Lai và Phong Vô Ý, những lời nói dư thừa kia tuyệt đối không được nói ra ngoài.
Sau đó, lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở Bồ Quan Sơn giữ chặt miệng.
“Nhất định không được để cho người của thành Bạch Sơn các ngươi biết chuyện, người mà chúng ta sắp đối phó là Tả Tiểu Đa. Như vậy, tương lai chúng ta mới có thể che chở cho toàn bộ thành Bạch Sơn, đây sẽ là vốn liếng để ngày sau ngươi đứng vững.”
Bồ Quan Sơn luôn miệng đồng ý.
Vân Phiêu Lưu và Phong Vô Ngân đều lòng đầy vui sướng.
Chỉ cần người thành Bạch Sơn bên này không tiết lộ tin tức, thì đến cả bát đại hộ vệ của chúng ta cũng không biết người phải đối phó là Tả Tiểu Đa, như vậy hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ vấn đề bị tiết lộ tin tức.
Đến bước ngoặt quan trọng như vậy, hai người này ngay đến cả hộ vệ của bản thân cũng không tin nữa.
Ngộ nhỡ một trong số đó là người của một kẻ nào khác trong gia tộc thì phải làm thế nào?
Chỉ cần một mật báo, bên chúng ta lập tức mất cả chì lẫn chài.
Cơ hội lớn thế này, sao có thể để lộ?
Đại nghiệp nghìn thu, đỉnh phong vạn cổ!
Đây là chuyện bất cả ra sao, bất kể có cẩn thận đến mức nào cũng không quá đáng.
Đến lúc đó chỉ cần chỉ huy bọn chúng đi đối phó với kẻ khác là được rồi.
“Cho gọi nhóm hộ vệ của chúng ta tới đây.”
“Được. Bên ngươi chú ý bảo mật.”
“Còn cần ngươi nói chắc?”
Bốn người bắt đầu phát tin tức, gọi nhóm hộ vệ đang chờ tới đây. Dù sao thì bọn họ đến thành Bạch Sơn gây chuyện, trong thời gian hai đại lục kết liên minh, đây cũng là chuyện phạm vào kiêng kị.
Nhưng hiện tại, tất thảy kiêng kị bọn họ đều không coi ra gì.
Chỉ cần diệt sát người trên Nhân Tinh Lệnh, công lao vĩ đại này đủ để che lấp bất cứ lỗi lầm nào!
Sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi việc, Vân Phiêu Lưu mỉm cười truyền âm với Phong Vô Ngấn, nói: “Sắp bắt đầu hành động, Phong huynh, có phải chúng ta nên đặt một cái tên thật vang dội cho chiến dịch này không? Nói không chừng có thể trở thành truyền thuyết đấy.”
Phong Vô Ngấn thoải mái truyền âm, nói: “Vậy thì gọi là ‘Kế hoạch Cửu Trùng Thiên’ đi, thấy sao?”
“Ha ha ha ha, tên hay, được, vậy thì bắt đầu từ kế hoạch lần này, huynh đệ chúng hãy ta trực tiếp xông thẳng lên Cửu Trùng Thiên nào!”
“Nếu như kế hoạch lần này có thể thành công, tương lai mấy chục nghìn năm thậm chí mấy trăm nghìn năm, hai gia tộc Phong, Vân chúng ta nhất định là do ta và ngươi làm chủ.
“Đến lúc đó cũng xin Phong huynh chỉ giáo nhiều hơn, hợp tác nhiều hơn.”
“Ha ha ha ha, chỉ giáo gì chứ, hai huynh đệ chúng ta đồng tâm cùng nhau tiến về phía trước, hai gia tộc lớn cũng hợp tác nhiều hơn, ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha ha…”
Hiện tại Bồ Quan Sơn gần như là không lúc nào không nghe điện thoại.
Nhóm người Cao Võ Ngọc Dương hăm hở chạy tới, đương nhiên trên đường không thể không làm gì cả, nên phản ánh điều đã phản ánh, nên báo cáo thì đều báo cáo, bất kể là ban ngành có liên quan hay không có liên quan cũng đều báo cáo một lượt.
Mà án thành Bạch Sơn, đột nhiên nhất thời biến thành chủ đề hot.
Mặc dù hiện tại chỉ vỏn vẹn có các lãnh đạo là biết đầu đuôi của chuyện này, thế nhưng số người biết đến chuyện này cũng đã không ít.
Đương nhiên cũng có không ít người trực tiếp gọi điện cho Bồ Quan Sơn.
Cùng lúc đó, trên mạng, các học sinh Cao Võ Ngọc Dương cũng làm ầm ĩ lên.
Tất cả cáo giáo viên của Cao Võ Ngọc Dương đều ra mặt, các học sinh đương nhiên không thể không biết, cũng không thể không có hành động gì.
Mà người của công ty Tả Soái nhận được chỉ thị tùy cơ ứng biến của ông chủ, đương nhiên phải thuận nước đẩy thuyền, châm ngòi thổi gió, khiến chuyện này ầm ĩ đến hết mức có thể.
Trong chốc lát, thành Bạch Sơn từ trước đến nay vẫn luôn tịch mịch đột nhiên bùng nổ.
“Nếu như có biến, lập tức thả người.”
Đây là tin tức do tổng bộ cục Tinh Thuẫn Quan Đông gửi cho Bồ Quan Sơn.
Hơn nữa đã có điều tra viên chạy tới bên đây rồi.
Nhưng đã đến bước này rồi, Bồ Quan Sơn sao có thể thả người?
Bất kể là đám người Vân Phiêu Lưu hay là chính bản thân Bồ Quan Sơn cũng tuyệt đối không cho phép thả người.
Thả người tức là nhận tội!
Hiện tại bên ngoài chỉ có một mình Dư Mạc Ngôn, cho dù sự thật rành rành ra đó thì chung quy thấp cổ bé họng cũng không làm được gì.
Những người có liên quan khác đều ở bên trong thành Bạch Sơn, một mình Dư Mạc Ngôn, dù cho hắn có làm thế nào thì sức người cũng chỉ có hạn, nhất là trong lúc nhất thời hắn cũng không lấy ra được chứng cứ cụ thể nào.
Chẳng qua vẫn có áp lực.
Đối với áp lực của Bồ Quan Sơn, đám người Vân Phiêu Lưu đương nhiên là khịt mũi coi thường.
Áp lực?
Hiện tại cho dù có đè chết ngươi thì bọn ta cũng sẽ không từ bỏ.
Lửa giận của toàn thế giới cũng không sánh bằng tương lai tươi sáng của chúng ta, không sánh bằng kế hoạch Cửu Trùng Thiên của chúng ta.
“Bồ sơn chủ yên tâm, nếu chỉ giới hạn ở việc cãi cọ trên mạng, vậy thì càng tốt. Mà tranh cãi trên mạng trái lại còn có thể kéo dài một đoạn thời gian đủ cho chúng ta hoàn thành lần săn giết này.”
Vân Phiêu Lưu cười nhạt: “Hơn nữa trí nhớ của quần chúng luôn ngắn ngủi, trên thế giới này còn vô số đề tài có thể di dời lực chú ý của bọn họ.”
“Tiếp tục tranh luận cũng vậy, cứ cãi đi cãi lại, những người đơn thuần là đến hóng hớt kia cũng sẽ bởi vì chuyện không liên quan gì đến bản thân mà từ từ tan đi. Loại chuyện này, không có bằng chứng, trong thời gian ngắn sẽ không tạo ra được phong ba gì nữa.”
“Chỉ cần kéo dài một đoạn thời gian, làm xong xuôi việc này, lại bịa đặt chuyện vài tham quan ngã ngựa, minh tinh ngoại tình gì gì đó thì tự nhiên sẽ hấp dẫn được những người có lòng hiếu kì kia.”
“Cho nên mới nói, việc hiện tại chúng ta phải nghiêm túc ứng phó chính là sống chết của Tả Tiểu Đa và Dư Mạc Ngôn. Ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại, bên phía chúng ta vẫn chiếm thượng phong, nắm đấm chính là đạo lý quyết định, sợ gì chứ?”