Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1625 - Chương 1624: Chúng Ta Bắt Đầu Thôi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1624: Chúng ta bắt đầu thôi

Nếu mình thuộc cấp cao nhất, cũng sẽ muốn xem thử mấy đứa nhỏ này rốt cuộc có tài cán ra sao trước, dù sao thì thành Bạch Sơn ở trong mắt của cấp cao cũng chỉ là một địa phương nhỏ bé không đáng nhắc đến… Lý Thành Long có chút xấu hổ, sao ngay cả chuyện đổi vị trí để suy xét cũng quên mất?

Nhưng, chuyện này có chút xấu hổ.

Nếu có cách giải quyết nhanh gọn, thì bất kỳ ai cũng không muốn hao tổn sức lực, trái lại, phải còn liều cái mạng nhỏ này của mình đi làm nữa

Lý Thành Long vừa nói xong, Cao Xảo Nhi cũng lập tức hiểu ra: “Đúng rồi… Nói đúng lắm, một lần xuất động nhiều hạt giống đỉnh cấp như vậy, cấp trên không chú ý mới là lạ. Nhưng rốt cuộc chúng ta phải xử lý như thế nào, năng lực ra sao, mới là thứ mà cấp trên muốn chú ý đến.”

“Không phải là không muốn nhúng tay, mà là không muốn nhúng tay vào mà thôi.”

Những lời này của Cao Xảo Nhi, bản thân nàng khi nghe thấy cũng phải cười rộ lên.

Ở bên cạnh.

Đám người Long Vũ Sinh, Lý Trường Minh, Vạn Lý Tú đều tỏ vẻ ngây ngốc.

Tại sao mỗi chữ ta đều có thể nghe hiểu được, nhưng khi ghép lại thành câu thì lại không hiểu nhỉ?

Câu này của ngươi, bản thân ngươi có thể hiểu được không?

Hiển nhiên, Cao Xảo Nhi có thể hiểu được.

Nhưng đám người Long Vũ Sinh đã quen chỉ cần đi cùng Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long, cơ bản những người khác chính là trạng thái ra khỏi cửa mà không cần mang theo não…

“Tả lão đại, xem ra, chúng ta vẫn phải động thủ rồi.”

Lý Thành Long nói.

Tả Tiểu Đa lười biếng liếc hắn một cái: “Ta đã sớm nói với các ngươi, cuối cùng vẫn là chúng ta tự mình động thủ, các ngươi cứ không tin! Cứ muốn thuận theo thời thế, mượn lực đánh trả.”

“Bất kỳ chuyện gì, luôn phải dựa vào lực lượng khác để giải quyết, bản thân không muốn xuất lực, loại thói quen này, không thể chấp nhận được! Bản chất của thế giới này, luôn được quy kết bằng nắm đấm to mới là đạo lý.”

Tả Tiểu Đa dạy dỗ nói: “Tự mình động thủ, có ân báo ân có thù báo thù! Chuyện sảng khoái như vậy, nhưng lại bị hai người các ngươi suy xét tới suy xét lui, kéo dài dây dưa vất vả như vậy!”

Lý Thành Long và Cao Xảo Nhi im lặng cúi đầu lắng nghe.

Tả Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh, khẽ nở nụ cười.

Nhìn thấy Tả Tiểu Đa bày ra quyền uy ở trước mặt mình; trong lúc nhất thời thế mà lại có cảm giác “Cẩu Đát trưởng thành rồi, Cẩu Đát thật có khí phách của nam tử hán, Cẩu Đát thật sự giống một người đàn ông”… Có loại cảm giác đại loại như vậy.

“Cho nên, các ngươi phải cân nhắc, các ngươi phải…” Tả Tiểu Đa dùng dáng vẻ hiên ngang mà dạy dỗ, đột nhiên nghẹn lời.

Vừa nghĩ đến hình tượng vĩ đại to lớn của bản thân mình ở trong lòng Niệm Niệm mèo, thì đột nhiên quên từ.

“Khụ khụ…”

Hạng Xung gãi đầu, nói: “Lão đại, ngươi ở trước mặt chị dâu biểu diễn xong chưa? Hay là hiện tại chúng ta bắt đầu luôn?”

“Ha ha ha ha…”

Một câu không sợ chết này của Hạng Xung, lập tức dẫn đến tiếng cười vang của mọi người.

Một phen làm màu vừa rồi của Tả Tiểu Đa, huênh hoang khoa trương, mọi người sao có thể không nhìn ra tên này muốn làm gì? Chỉ là không có ai nói ra mà thôi, nhưng cũng chính là Hạng Xung, không phụ biệt danh trên mạng của hắn “hướng về phía trước” loại hình tượng dũng mãnh tiến lên này, trực tiếp nói thẳng ra.

Tả Tiểu Đa không vui nói: “Được rồi… Làm màu xong rồi, bắt đầu đi.”

“Nhiệm vụ quan trọng nhất, chính là trong số chúng ta thì chỉ có Tả lão đại và chị dâu là có thể đối mặt trực tiếp với kẻ địch.”

“Tả lão đại, một lát nữa ngươi hãy đi đến cửa thành để gây rối, giết người, nghênh đón thẳng mặt. Có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, có thể làm loạn như thế nào thì làm loạn như thế đấy, dùng hết khả năng để làm giảm sinh lực của đối phương. Nhưng một khi đối phương xuất hiện lực lượng có thể sẽ tạo thành uy hiếp đối với ngươi, lúc đó ngươi hãy bỏ chạy, tuyệt đối không được mạo hiểm.”

“Còn nhiệm vụ của chị dâu chính là âm thầm đi theo ngươi, bảo đảm an toàn của ngươi. Một khi xuất hiện cục diện không thể khống chế, hãy giúp Tả lão đại ngăn cản truy binh, sau đó cùng nhau bỏ chạy, nhất định không được hiếu chiến.”

Lý Thành Long quay đầu nói với lão hiệu trưởng Cao Võ Ngọc Dương và cả đôi vợ chồng La Diễm Linh, Độc Cô Ngọc Thọ: “Mong các thầy cô của Cao Võ Ngọc Dương, phái ra vài vị giáo viên có tu vi Quy Huyền, yểm trợ ở phía sau Tả lão đại và chị dâu. Nếu Tả lão đại và chị dâu có thể an toàn rút về, thì đội ngũ yểm trợ không cần thiết phải bại lộ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người bọn họ còn phải nhờ vào các thầy cô… Cứu mạng.”

Lão hiệu trưởng hít sâu một hơi, nói: “Được. Cao Võ Ngọc Dương bọn ta…”

Ho khan một tiếng, nói: “Xuất ra ba tu giả Quy Huyền để yểm trợ, thế nào?”

Khi lão hiệu trưởng nói ra những lời này, từ tận đáy lòng cảm thấy xấu hổ, có chút xấu hổ mở miệng nói.

Bởi vì cả Cao Võ Ngọc Dương, bao gồm cả hiệu trưởng hắn, thì cũng chỉ có được ba tu giả Quy Huyền mà thôi.

“Vậy là đủ rồi!” Lý Thành Long hớn hở nói: “Cảm ơn hiệu trưởng đã ủng hộ hết sức.”

Lão hiệu trưởng ho khan một tiếng, gương mặt già nua ửng đỏ: “Không có gì.”

Trong lúc nhất thời, cho dù đã lăn lộn cả một đời, giảng giải cả một đời, nhưng giờ phút này lão hiệu trưởng cũng cảm giác có chút cạn lời, không biết nên nói gì.

Dù sao thì người ta mở miệng muốn Quy Huyền yểm trợ, căn bản không hề nhắc tới Ngự Thần hay Hóa Vân.

Nhìn người ta mỗi một người, ít nhất cũng có tu vi trên Hóa Vân cao giai, hơn nữa, một người đều là kiểu thiên tài siêu phẩm có thể chiến đấu vượt cấp…

Còn thực lực ở bên mình, thật sự là không đủ nhìn.

Thì đừng bêu xấu nữa!

“Còn những người khác, thì phân thành hai tổ hành động. Cao Xảo Nhi, Vũ Yên Nhi, hai người các ngươi phối hợp tác chiến ở giữa. Ta và Hạng Xung, Dư Mạc Ngôn, Hạng Băng một tổ. Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Trường Minh, Bì Nhất Bảo, bốn người các ngươi là một tổ.”

Bình Luận (0)
Comment