Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1626 - Chương 1625: Chúng Ta Bắt Đầu Thôi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1625: Chúng ta bắt đầu thôi (2)

“Nhiệm vụ của hai tổ chúng ta rất đơn giản… Sau khi Tả lão đại hấp dẫn đủ lực chú ý của chính diện, chúng ta sẽ mượn cơ hội đó để tiến công thành Bạch Sơn từ hướng khác.”

“Thứ nhất, là giết người, thứ hai, là cứu người.”

Lý Thành Long cũng quay đầu lại nhìn lão hiệu trưởng: “Lão hiệu trưởng, chúng ta cần số lượng thầy cô Ngự Thần nhiều nhất có thể để yểm trợ, tiếp ứng… cho bọn ta, còn có… Hy vọng các thầy cô yểm trợ, nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của ta, đừng tùy tiện tham chiến.”

Lão hiệu trưởng liên tục gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Hắn xem như đã nhìn ra.

Sự sắp xếp này của Lý Thành Long, mặc dù là sự sắp xếp đầu tiên mang tính thăm dò, nhưng sâu trong lòng lại tồn tại ý muốn huyết tẩy thành Bạch Sơn!

Nếu không, hắn cũng sẽ không đặt chuyện giết người ở phía trước, đặt chuyện cứu người ở phía sau.

“Chị dâu.” Lý Thành Long nói với Tả Tiểu Niệm: “Vị Tuần Tra sứ họ Quân đi theo ngươi kia, không được tham dự bất kỳ hành động nào của chúng ta, cũng không thể dò hỏi bất kỳ tình báo nào liên quan đến chúng ta.”

“Được.”

Tả Tiểu Niệm hoàn toàn không có ấn tượng gì với Quân Trường Không kia.

Nếu không phải Lý Thành Long nhắc tới hắn, thì Tả Tiểu Niệm đã sớm quên còn có một người như vậy…

“Sau khi Tả lão đại hành động, chúng ta phải xác nhận động tác của đối phương nhắm vào tả lão đại ra sao, rồi mới bắt đầu hành động.”

Lý Thành Long nói: “Tả lão đại, chiến lực của ngươi… Khụ khụ, ta nghe nói, ngươi đã phá ra một cái lỗ trên tường thành và cửa thành của thành Bạch Sơn?”

Tả Tiểu Đa gật đầu: “Thì sao? Ngươi nghi ngờ gì à?”

“Không có.” Lý Thành Long nở nụ cười hưng phấn: “Chỉ là muốn trước khi chúng ta hành động, liệu có thể mời ngươi đại phát thần uy phá thêm mấy cái lỗ trên khắp tường thành của thành Bạch Sơn hay không?”

Tả Tiểu Đa mắng: “Ta biết ngay tên tiểu tử ngươi không có ý gì tốt, muốn lão tử làm cu li thì phải làm cu li, nói cái gì mà thể hiển thần uy, lão tử lại cần ngươi phải tâng bốc chắc.”

“Lão đại anh minh thần võ!” Những người khác cùng nhau hô to, cùng nhau tâng bốc.

“Được rồi.”

Tả Tiểu Đa vô cùng đắc chí, hăng hái đứng dậy.

“Mong chị dâu hãy âm thầm đi theo, còn mong các thầy cô tu vi Quy Huyền, giúp đỡ làm ổn định trận tuyến.” Nếu do Lý Thành Long chỉ huy, thì mọi người đều sẽ nghe theo.

“Được.”

Mọi người đồng thanh đáp ứng, sánh vai đi ra ngoài.

“Chỉ dựa vào mấy đứa nhỏ này… Có được hay không?” La Diễm Linh cảm thấy lo lắng, vừa đi vừa truyền âm.

Lão hiệu trưởng thở dài: “Diễm Linh à, nhãn lực của ngươi còn cần phải đề cao hơn nữa, cho dù trong lòng ngươi đang vô cùng lo lắng, thì cũng không nên hồ đồ như vậy!”

“Như thế nào?”

“Đám trẻ này, chỉ là học sinh… Nhưng chiến lực của bọn chúng, đều đã vượt qua chúng ta.” Trong lời nói của lão hiệu trưởng tràn đầy sự thổn thức.

“Những người khác thì không nói, trước khi Dư Mạc Ngôn đi ra thí luyện lần này, ngươi còn là đối thủ của hắn sao?” Lão hiệu trưởng hỏi La Diễm Linh.

La Diễm Linh đỏ mặt: “Hiệu trưởng, lời này của ngươi…”

Đương nhiên không phải.

Sau khi Dư Mạc Ngôn đạt đến Hóa Vân, ở Cao Võ Ngọc Dương, ngoại trừ hiệu trưởng ra, thì không có ai là đối thủ của hắn!

Sự vô địch này, không phải chỉ là vô địch cùng giai, mà bao gồm cả các giáo viên có tu vi Ngự Thần, đều không phải là đối thủ của Dư Mạc Ngôn!

Mà Dư Mạc Ngôn, mới chỉ là Hóa Vân cao giai mà thôi.

“Vào mấy ngày gần đây Dư Mạc Ngôn lại có sự tiến bộ tương đối, lão hủ đã không dám chắc mình có thể thắng hắn!”

Lão hiệu trưởng truyền âm nói: “Ngươi xem những thiếu niên thiếu nữ này, mặc dù người nào cũng chỉ là cấp bậc Hóa Vân, nhưng… Thực lực của mỗi người, e là cũng không thấp hơn Dư Mạc Ngôn, ừm, ngoại trừ hai đứa bé gái bị chỉ định phối hợp tác chiến ở giữa kia…”

“Thậm chí, bao gồm cả vị Nhất Đại Quân Sư này, và cả mấy đứa con trai khác, ăn đứt năng lực ám sát của Dư Mạc Ngôn, chiến lực thật sự cũng vượt qua Dư Mạc Ngôn, thậm chí vượt qua không chỉ một bậc.”

Độc Cô Ngọc Thọ và La Diễm Linh đồng loạt hít một hơi lạnh.

Nghĩ xem chiến lực của Dư Mạc Ngôn, nghĩ xem chiến lực của những thiếu niên thiếu nữ này, có một cảm giác sợ hãi không thể tưởng tượng dần dần nảy sinh.

“Mười hai mười ba người này, đều là kiểu người hoàn toàn có thể chiến đấu vượt cấp, thậm chí là thiên tài siêu cấp có thể vượt hai cấp chiến đấu.” Lão hiệu trưởng cảm khái, cảm giác bản thân giống như nước Đại Giang.

“Còn thiếu niên mà bọn họ công nhận là lão đại kia… Ta chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.”

Lão hiệu trưởng nghĩ đến Tả Tiểu Đa, nghĩ đến cảm nhận của mình về khí thế của Tả Tiểu Đa, đắn đo nói: “Dựa vào chiến lực tu vi của ta, có thể đỡ được mười chiêu của lão đại bọn họ…, đã là may mắn rồi!”

Giọng điệu của hắn rất nặng nề. Cực kỳ không tình nguyện, nhưng, cũng là sự thật.

Mười chiêu!

Còn may mắn?!

Đó là một loại cảm giác hoàn toàn bị áp chế.

Điểm này, chỉ dựa vào khí thế thì cũng có thể hoàn toàn cảm nhận được.

La Diễm Linh và Độc Cô Ngọc Thọ há to miệng.

Hiện tại Tả Tiểu Đa lại mạnh mẽ như vậy sao?

“Còn người chị dâu đó của bọn hắn…. Cho ta cảm giác có vẻ như còn mạnh hơn Tả Tiểu Đa nữa…”

Lão hiệu trưởng có chút không hiểu nói: “Đây vốn dĩ là chuyện hoàn toàn không thể, nhưng lại cứ xuất hiện trước mắt ngươi, khiến ngươi muốn không tin cũng không được…”

La Diễm Linh và Độc Cô Ngọc Thọ nghe đến chấn động nói không nên lời.

Nếu không phải sớm biết lão hiệu trưởng đối nhân xử thế, biết lão hiệu trưởng hoàn toàn không thể lừa mình, bây giờ gần như sắp cho rằng lão giả này đang nói khoác cho đám trẻ con nịnh nót, tâng bốc!

Hơn nữa còn là loại khoác lác nói năng lung tung không biên giới!

“Các ngươi cho rẳng, người ta cần chúng ta hỗ trợ à?” Lão hiệu trưởng thở dài truyền âm: “Vậy chỉ là cách nói không tổn thương tự tôn của chúng ta thôi.”

“Bọn họ chỉ sợ chúng ta xuất hiện thương vong tổn hại, thấu tình đạt lý….”

“Thật sự ghê gớm như vậy?” La Diễm Linh tặc lưỡi nói.

Lão hiệu trưởng đi chậm về phía trước, trên mặt có vui vẻ và nặng nề không nói hết được.

“Thiên tài bất thế tập hợp rồi….” Lão hiệu trưởng thở dài: “Cao Võ Ngọc Dương chúng ta, bắt buộc phải thay đổi phương pháp giảng dạy.”

“Thay đổi phương pháp? Vì sao?”

La Diễm Linh không hiểu.

“Đó là ngươi không hiểu, thiên tài bất thế tập hợp, sáu chữ này gửi gắm ý nghĩa thật sự.”

“Gửi gắm ý nghĩa thật sự.”

“Đúng vậy, thiên tài bất thế tập hợp, chỉ có thể biểu thị một chuyện.... đại thế nghiêng trời lệch đất sắp đến rồi!”

Bình Luận (0)
Comment