Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1627 - Chương 1626: Tức Cảnh Làm Thơ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1626: Tức cảnh làm thơ

“Lão hủ không ngờ, sinh thời lại còn có thể nhìn thấy cuộc tranh giành lộng lẫy quy mô lớn, càng có thể nhìn gần tận mắt, một thế hệ thiên kiêu tài năng, từ khe nứt hiện ra tia sáng!”

Lão hiệu trưởng nhẹ giọng nói: “Đại thế..... trước khi đến đây, bắt buộc thiên tài như sao như mưa, Tinh Hồn như vậy, Đạo Minh như vậy, tin tưởng, Vu Minh cũng như vậy.”

“Mà Tinh Hồn chúng ta không giống với Đạo Minh, Vu Minh, thiên tài đều đang ngoài sáng. Mà hai đại lục Vu Minh, thiên tài đều nấp trong tối.”

“Thiên tài bất thế tập hợp, trời đất đảo lộn..... nếu đổi thành trước kia, chính là lúc thay đổi triều đại đến rồi....”

Lão hiệu trưởng nhè nhẹ thở dài: “Với lịch sử đại lục ngày trước, các triều đại các đời, khi khai quốc ban đầu, anh hùng nối tiếp nhau xuất hiện, danh tướng như mây, mưu thần như mưa.”

“Khói lửa bốn phía, đánh nghiêng trời lệch đất..... tạo ra từng truyền thuyết bất tử.....”

“Mà thời kì Cao Võ hiện nay.... một khi xuất hiện loại đại thời đại mà anh hùng nối tiếp nhau xuất hiện, hoặc là..... đại lục sắp thống nhất, hoặc là, đại chiến thế kỉ thật sự trên ý nghĩa, sắp đến rồi....”

“Đây chính là, ý nghĩa thực sự của sáu chữ này.”

“Những thiên tài như Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn, ngày trước, hơn ngàn năm không xuất hiện mấy người, bây giờ lại tụ hợp ở bên ngoài mạo hiểm...”

La Diễm Linh buồn rầu nói: “Vậy sự an toàn của những đứa trẻ này....”

“Vấn đề an toàn, hoàn toàn không cần suy nghĩ, cũng không đến chúng ta suy nghĩ.”

Lão hiệu trưởng vững vàng đi lên trước, thấp giọng truyền âm: “Ta tin rằng cho dù tất cả mọi người trong thành Bạch Sơn đều chết sạch, những đứa trẻ này, sẽ không có chút tổn thương! Còn có Nhạn Nhi, chắc chắc cũng có thể an toàn trở về.”

“Vì..... Nhạn Nhi đã là một thành viên trong đoàn thể thiên tài này, đã được khí vận của nhóm nhỏ này che chở thêm.”

Lão hiệu trưởng uyên thâm cười nói: “Đây chính là đại thời đại! Đây chính là đại thế! Hoặc có trắc trở, nhưng, tuyệt đối sẽ không có tổn thương!”

Dù cho lão hiểu trưởng văn ý xuất sắc, vô cùng hợp lý, La Diễm Linh vẫn nửa tin nửa ngờ với lời của lão hiệu trưởng.

Đối với cách nói đại thời đại thậm chí là cạnh tranh quy mô lớn, ngược lại La Diễm Linh tin.

Quả thật bây giờ gió cuốn mây dồn, ba đai lục đánh nhau bừng bừng khí thế, mà đại lục Yêu Minh sắp trở lại.... chỉ cần người có đầu óc, đều biết, e rằng cuối cùng đại lục thuộc về ai, mình có sinh thời chỉ cần còn sống, thì có thể thấy được chắc như đinh đóng cột.

Nhưng nói đến đám người Tả Tiểu Đa sau trận chiến này, lại hoàn toàn không có bất kì tổn thương gì.... vì đại thời đại trận chiến quy mô lớn mà không có tổn thương?

Cách nói này có thể quá trẻ con rồi, không chịu cân nhắc đắn đo rồi?

Đây là chiến trường!

Từ xưa đến nay, vô số thiếu niên nổi tiếng ngã xuống, vì sao có thể được người đời sau ghi nhớ, thứ nhất là thiên tài xuất sắc, thứ hai chính là thiếu niên trong đạo chết yểu, dựa vào cái gì đám Tả Tiểu Đa ghê gớm như vậy, không những sẽ không chết, mà ngay cả tổn thương cũng không có?!

Mặc dù La Diễm Linh tuyệt đối không muốn nhìn thấy đám trẻ này có chút tổn thương nào, cho dù nứt miếng da cũng đau lòng. Nhưng lão hiểu trưởng như vậy.... có chút mê tín.

Phong kiến rác rưởi.

La Diễm Linh cảm thấy thực tế lão hiệu trưởng quá đơn phương tình nguyện, xa rời thực tế.....

Nhưng lúc này đương nhiên không tiện nói.

Vì bên phía Tả Tiểu Đa, đã bắt đầu hành động rồi.

Lão hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê và Độc Cô Ngọc Thọ, còn có một hiệu phó khác của Cao Võ Ngọc Dương, Thẩm Khánh Dương đi rất nhanh. Vứt La Diễm Linh ở một bên.

Đây là ba đại cao thủ tu vi Quy Huyền mà Cao Võ Ngọc Dương có.

Một mình Tả Tiểu Đa đi xuyên về phía trước, bước đi nghênh ngang, ta đây bố đời.

Tả Tiểu Niệm hóa thân thành băng tuyết, trên cao trôi nổi theo.

“Đứa trẻ này đi tay không tấc sắt như vậy?” Trong lòng Độc Cô Ngọc Thọ không hiểu, thuận miệng nói ra.

“Đầu heo, trước khi chiến đấu binh khí của ngươi lấy trong nhẫn ra sao?” Lão hiệu trưởng hận rèn sắt không thành thép: “Bây giờ ngươi im miệng là thỏa đáng, cùng xem đi, đây có lẽ là trận chiến thiên tài đỉnh phong mà ta với ngươi đời này khó mà thấy được lần nữa!”

Vẻ mặt Độc Cô Ngọc Thọ lúng túng.

Ba người trước sau cùng đi, cảm thấy rất là lạ, trước mắt bây giờ bước đi nghênh ngang của Tả lão đại này, thật có phong độ....

Nhìn cái mông nhỏ này lắc lư, bước đi chữ bát này, đừng nói cái khác, chính giữa một đống này nhất định cũng không cần dựa vào chân trái, cũng không cần dựa vào chân phải.....

Hoàn toàn treo lơ lửng, giống như lắc lư có quy luật nhỉ?

Mà lúc này một đám người rời khỏi cửa thành Bạch Sơn, còn có một chặng đường khoảng ba ngàn mét.

Nhưng chỗ này đã có thể nhìn thấy cửa thành xa xa vốn hùng vĩ, ừ, bây giờ có vẻ là sập nửa bên rồi?

Không ít nhân công của thành Bạch Sơn đang gấp rút sửa chữa..... một cảnh tượng náo nhiệt.

Tả Tiểu Đa dừng chân: “Lão hiểu trưởng, các ngươi đang ở đây thuận tiện yểm hộ vì ta.”

Hàn Vạn Khê: “Ở đây quá xa rồi, một khi gặp mặt, chỉ sợ xa ngoài tầm với, ứng cứu không kịp.”

“Không sao.”

Tả Tiểu Đa nói: “Lướt qua một cái mà thôi.”

Lão hiệu trưởng lại không nói thêm nữa, đen mặt dẫn hai vị hiệu phó làm ổ trong tuyết.

Lướt qua một cái.

Lướt qua một cái ba ngàn mét!?

Con mẹ nó.....

Còn chưa kịp xỉa xói trong lòng xong, liền thấy thân thể Tả Tiểu Đa đã hóa thành một luồng cầu vồng kinh thiên, trực tiếp bắn đi giống như tia chớp!

Một cái lướt qua này nào dừng lại ở ba ngàn mét!

Ngay lập tức, nghe thấy một âm thanh nổ vang có khả năng kinh thiên động địa.

Sóng tuyết dâng mấy trăm mét lên trời!

Vốn dĩ nửa bên cửa thành hình dạng còn hoàn chỉnh, theo tiếng ầm nổ vang mà nổ vụn, ngay cả một đoạn tường thành nhỏ gần đó, tất cả đều sụp xuống!

Một mảng âm thanh thảm thiết, không ngừng vang lên.

Tiếng hét lớn của Tả Tiểu Đa, theo đó vang lên: “Nhìn kiếm!”

m thanh ầm ầm ầm giống như sét đánh giữ trời khô, không ngừng vang lên.

Vô số bóng người bay lên trời khua tay múa chân, sau đó giống như pháo hoa nổ tung giữa bầu trời.

Hình như bên phía Tả Tiểu Đa ra tay rồi, cũng không biết dùng binh khí gì, cho dù cách ba ngàn mét, ba người vẫn cảm thấy dưới Bạch Sơn thân thể đều đang rung lắc!

“Trời, thằng nhóc này thật mạnh!” Thẩm Khánh Dương tặc lưỡi.

Bình Luận (0)
Comment