Lão hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê và Độc Cô Ngọc Thọ cũng nghẹn họng.
Có lẽ người khác không biết tỉ mỉ bên trong thành Bạch Sơn, nhưng đám người Hàn Vạn Khuê biết rất rõ, cửa thành Bạch Sơn chính là đúc bằng thép tôi luyện cao cấp dày cả một mét năm, hoàn chỉnh gần hai miếng lớn!
Mà tường thành Bạch Sơn, chính là dùng vô số miếng lớn nguyên thạch Ngọc Tinh Hồn đê giai xây chồng lên, độ dày gần năm sáu mét!
Mà Tả Tiểu Đa này, lại đột nhiên đập vỡ cửa thành!
Lực tấn công này.... khiến ba người trợn mắt cũng bao gồm cả hiệu trưởng, người từng trải thấy nhiều hiểu rộng, cũng không nhịn được trong lòng dời sông lấp bể.
Không nói cái khác, chỉ riêng điều này, ba người chính là tuyệt đối không làm được.
“Hắn dùng binh khí gì? Chỉ nghe thấy hắn hô nhìn kiếm, nhưng..... ở đâu mà kiếm có thể tạo ra động tĩnh?” Khóe miệng Thẩm Khánh Dương co rút.
Trên mặt lão hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê cơ thịt co giật: “Nếu là kiếm, lão tử ăn luôn kiếm của hắn rồi! Nhìn thanh thế này, không phải chùy, chính là gậy siêu lớn..... nhìn kiếm mà hắn nói, có lẽ là “nhìn ta” nhỉ?”
Nhìn ta?!
Dù cho thời cơ quyết định trong trận đấu như vậy, Độc Cô Ngọc Thọ và Thẩm Khánh Dương không nhịn được muốn cười.
Giọng nói của Bồ Quan Sơn điên tiết vang lên trong gió tuyết: “Tiểu bối! Ngươi đừng đi!”
Giọng nói của Tả Tiểu Đa: “Đi? Đi gì mà đi, còn chưa lấy được mạng nhỏ của lão tiểu tử này mà, ta không đi đâu!”
m thanh ầm ầm ầm, giống như lật thiên hà vang lên không ngừng, một luồng không khí trắng đen đan vào nhau, bầu không khí kích động xông lên trời.
m thanh to lớn này càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng mạnh mẽ, tiếng binh khí va chạm, không ngừng truyền đến, chỉ riêng đủ mọi âm thanh va chạm này, có thể nghe ra, bây giờ người mà Tả Tiểu Đa đối chiến, chắc chắn không dừng ở một người!
Tuyết bay đầy trời, lớp tuyết xông lên trời.
Cũng không ngừng có người bay lên khua tay múa chân, sau đó nổ vụn.
Trong nhất thời, chỗ cửa thành Bạch Sơn, giống như địa ngục nhân gian, ngày tận thế.
Chỉ là một người chiến đấu ở bên đó, nhưng giống như thiên binh vạn mã đồng thời khai chiến, hơn nữa không ngừng có âm thanh thảm thiết giống như tự bạo!
Động đất lớn.....
Bạch Đầu Sơn, vô số nơi đều xảy ra lở tuyết.
Bạch Đầu Sơn tuyết phủ trắng xóa, xuát hiện vô số vết mực, màu sắc vốn có lại xuất hiện!
“Chúng ta có thể lên chứ?” Thẩm Khánh Dương có chút môi xanh mặt trắng.
Không nói cái khác, chỉ những động tĩnh nghe được, trong lòng ba người nắm chắc, động tĩnh như vậy, ba người mình xông lên, vốn dĩ chính là uổng công vô ích, đừng nói giúp đỡ, chặn đao cũng không đủ khả năng, chính là làm bia đỡ đạn, thậm chí là vướng víu.
Chính vào lúc này, đột nhiên một tiếng huýt sáo véo von, xuyên qua bầu trời vào mây, xé tan bầu trời, thổi bay biển mây.
Trung khí mười phần, sát khí lẫm liệt.
Chính là âm thanh của Tả Tiểu Đa!
Chỉ nghe Tả Tiểu Đa haha cười lớn: “Hôm nay, trận chiến Bạch Sơn này, ta Tả Tiểu Đa với một ngàn kẻ thù, thật sự là một việc lớn đời người. Tung hoành vô địch, phóng khoáng tới lui, không uổng ta mười ngàn dặm trèo đèo một trận! Tình cảnh này, ta không nhịn được muốn..... ngâm một bài thơ!”
Giọng nói này của Tả Tiểu Đa, lại là một sự dương dương tự đắc, vô cùng phấn khởi còn có mấy phần có vẻ nồng nặc mùi vị…… làm màu gì đó.
Ba người lão hiệu trưởng không nhịn được nhíu mày tức giận.
Con mẹ nó, bầu không khí binh hung chiến nguy này, ngươi còn không mau chạy trốn, lại còn muốn làm màu trước…..
Chỉ nghe ngữ điệu của Tả Tiểu Đa trầm bổng, kéo dài ngâm nga: “Thiết quyền công tử Tả Tiểu Đa, hôm nay đến hang ổ của kẻ trộm này, một quyền thật phóng khoáng, đánh đám cặn bã run lẩy bẩy…. Trong thành Bạch Sơn rất nhiều chuột, hôm nay gặp được Tả đại ca, mau chóng quỳ xuống xin tha mạng, bằng không chính là vào chảo dầu!”
“Thiết quyền công tử chấn động thiên hạ, thiết quyền công tử thật trâu bò, hôm nay Bạch Sơn thấy tóc đen, ngày mai uống rượu cười haha!”
“Thơ hay, thơ hay!”
Tả Tiểu Đa haha cười lớn, song chùy tự nhiên thoải mái, điên cuồng chiến đấu Bạch Sơn.
Bồ Quan Sơn ngay cả giọng nói cũng tức giận, liên hợp vây đánh với vị phó thành chủ, hô hào chiến đấu hăng say, liên tục đưa ra sát chiêu, nhưng trong nhất thời không bắt được Tả Tiểu Đa, lúc này nghe được Tả Tiểu Đa làm màu vô hạn, trong lòng cực kì hận, cực kì phẫn nộ.
Liên tục hò hét chỉ huy những cao thủ khác của thành Bạch Sơn tham gia vây đánh, tham gia vào đoàn chiến đấu!
Vô số cao thủ thành Bạch Sơn, tất cả đều tụ tập bên này!
Ngoài ra, tám hộ vệ cao thủ ẩn nấp, lúc sắp ra tay, đột nhiên nghe thấy thơ của Tả Tiểu Đa.
Ba chữ ‘Tả Tiểu Đa’ này đột nhiên lọt vào trong tai.
Mọi người đều ngẩn người.
Người trong Nhân Tình lệnh?
Bước chân bất tri bất giác ngừng lại.
Bốn vị công tử đưa mắt nhìn nhau, đều nhẹ nhàng nhíu mày.
Vân Phiêu Lưu lập tức truyền thanh.
“Phong khẩu lệnh.”
“Đúng vậy.”
Phong Vô Ngân lập tức trả lời.
Hai người lần lượt truyền âm cho hộ vệ cao thủ của mình.
Tám người hộ vệ Phi Thiên, vẻ mặt từng người đều phức tạp, nhưng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
………..
Cao thủ thành Bạch Sơn liều mạng bao vây tấn công.
Trong khoảnh khắc, Tả Tiểu Đa dần cảm thấy áp lực càng ngày càng nặng, đột nhiên một tiếng huýt dài, hét: “Hãy xem Thiên tuyệt địa diệt nhân súc vô sanh đại pháp của ta!”
Hai chùy đập xuống một cái, ầm một tiếng, m Dương Chi Khí xông lên trời, trải khắp trời đất.
Tư thế cực kì quen thuộc!
Mỗi lần làm cái này, chính là lúc Tả Tiểu Đa bung ra sát chiêu, trước đó Bồ Quan Sơn sớm đã lãnh qua vài lần thiệt thòi.
Lần này nhìn thấy tình huống này, vô thức xoay người lui về, ý muốn tránh phong mang này.
Nhưng nghe Tả Tiểu Đa huýt một tiếng dài, đột nhiên lăn mình phá vòng vây ra, chỗ đi qua, người ngã ngựa đổ, từng thân thể, bị đánh bay lên trời, trong thoáng chốc, đã xông ra trăm mét!
“Không biết xấu hổ!” Bồ Quan Sơn tức giận gần như muốn phun máu.
Vừa nãy mình lùi bước này, đồng nghĩa là trực tiếp cho Tả Tiểu Đa không gian, một vị phó thành chủ khác vào lúc này cũng gần như muốn mắng thành tiếng rồi!
Không dễ gì liên thủ với Bồ Quan Sơn, áp Tả Tiểu Đa xuống thế hạ phong, kết quả Tả Tiểu Đa đánh song chùy xuống, chỉ dừng ở làm ra vẻ, Bồ Quan Sơn lại lui lại, khiến thế bao vây lập tức sụp đổ tan tành, khó khăn lắm mới chiếm được ưu thế, lại chắp tay thả người……