Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1634 - Chương 1633: Thủ Đoạn Cùa Lý Thành Long

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1633: Thủ đoạn cùa Lý Thành Long

“Cơ hồ….. rất là….”

Tả Tiễu Niệm cau mày đang suy nghĩ tìm từ thích hợp.

Nhưng trên mặt của Hàn Vạn Khuê đã lộ rõ vẻ kinh ngạc; “Có phải là…. một phong cách cổ xưa…. Như hàm chứa đại đạo? Có cảm giác bồng bềnh xuất trần?”

“Đúng đúng, đúng là như vậy!” Tả Tiểu Niệm gật đầu lia lịa: “Đúng là cái cảm giác này! Chính là rất phóng khoáng, rất là xuất trần, cơ hồ…. hoàn toàn không tồn trại trong hồng trần nhân thế, có thể cưỡi gió bay đi bất cứ lúc nào…. Loại ý vị đó.”

Sắc mặt cùa Hàn Vạn Khuê, đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

“Đạo Minh!”

“Là Tam Thanh Tâm Pháp của Đạo Minh!”

“Bất cứ loại tâm pháp nào của Đạo Minh, tu luyện đến một mức nhất định, thậm chí không cần phải bay lên trời, cho dù là Anh Biến, Đan Nguyên, cũng sẽ có cảm giác hờ hững, đạm bạc, rời xa nhân giới, phóng khoáng thoát tục.”

Hàn Vạn Khuê nóng giận mà nói: “Chẳng trách một mực chưa chịu ra tay, thì ra thành Bạch Sơn này đã cấu kết với Đạo Minh, đúng rồi đúng rồi, Bồ Quan Sơn dám làm thủ đoạn không kiêng nể thiên hạ như vậy, hoặc nói không chừng hắn đã sớm phản bội đại lục Tinh Hồn, nương nhờ Đạo Minh rồi!”

“Bồ Quan Sơn tên cẩu tặc này, hắn chính là đang tìm cái chết mà.”

Hàn Vạn Khuê giận như phát điên lên.

“Đây là bán nước! Đây là phản nghịch!”

Cao Xảo Nhi và Lý Thành Long đối mắt nhìn nhau, đều cau mày.

Tả Tiểu Đa cũng cau mày, nói: “Nhưng mà…. Vẫn là không đúng ta, bởi vì… tình thế này đã duy trì quá lâu rồi, nếu là nhịn không được phải ra tay, cũng sớm đã ra tay rồi đúng không?”

“Nghĩ không hiểu mà.”

Đích thực là nghĩ không hiểu mà.

Nhưng.

Lý Thành Long không muốn nghĩ nữa.

“Chúng ta như vậy, cao thủ của thành Bạch Sơn, vốn chỉ có Bồ Quan Sơn và Quan Sơn Hà, Tam thành chủ Thành Quán Nam đã bị Tả lão đại giết rồi!.... nên bọn họ chỉ còn có hai người.”

“Nhưng hiện nay có thể thấy được, đối phương còn giấu diếm ít nhất là ba tu giả cảnh giới Phi Thiên, vậy thì ta không ngại tính tới tình huống ác liệt nhất, tính ra sáu người!”

“Nói cách khác, chúng ta cùng đối mặt với tám cao thủ cảnh giới Phi Thiên!”

“Cứ cho là tình huống tồi tệ nhất, bên kia có tám cao thủ Phi Thiên, cũng khoảng đó hen?” Lý Thành Long nói.

“Đúng vậy.”

“Vậy thì, bây giờ tính xem thực lực của chúng ta nha, tính tới tính lui, cũng chỉ được hai người Phi Thiên, hoặc nói là, hai người có thể chiến đấu với cao thủ Phi Thiên, Tả lão đại và chị dâu Tiểu Niệm!”

“Tổng thể thực lực này cách nhau thật sự quá chênh lệch!”

Lý Thành Long cau mày suy nghĩ một hồi lâu, xoay qua truyền âm với Tả Tiểu Đa: “Tả lão đại, ta nghe nói, ngươi trong bí cảnh, từng một hơi thổi chết nguyên một bầy mấy chục vạn con sói? Cái thứ ấy, bây giờ còn không vậy?”

Tả Tiểu Đa thở dài, cũng truyền âm trả lời: “Còn ở đây nè, đúng là rất hữu dụng. Nhưng tính hủy diệt của thứ này quá mạnh và quá bừa bãi... ta đã sớm nghĩ đến tình tiết này rồi, nhưng vẫn còn e ngại Độc Cô Nhạn Nhi còn ở trong đó; Một khi sử dụng nó, có thể tiêu diệt kẻ thù hay không còn chưa dám nói, nhưng Độc Cô Nhạn Nhi chết là cái chắc, và ta cũng không có cách nào cứu chữa được...”

“Nếu mà không phải e ngại điều đó, ta sớm đã dùng rồi….” Trên mặt Tả Tiểu Đa đầy vẻ phiền muộn.

Lý Thành Long nói: “Có thể sử dụng được thì tốt…”

Hắn cau mày, hỏi Dư Mạc Ngôn: “Mạc Ngôn, sự liên kết tâm linh của ngươi và chị Nhạn Nhi, tâm linh tương thông, còn có thể cảm ứng với nhau không? Hoặc nói cách khác, có thể cảm nhận tới mức nào?”

Dư Mạc Ngôn than thở, nói: “Điều duy nhất ta có thể cảm thấy bây giờ là nàng vẫn còn sống. Nhưng những thứ khác, ta sớm đã không còn cảm nhận được... có lẽ là Nhạn Nhi đơn phương phong bế Song Tâm Thông. Dù gì thì thứ này là thứ do Bồ Quan Sơn làm ra, chỉ sợ có cách khác đối phó, miễn cưỡng mà làm như vậy, ta sợ đối phương sẽ lợi dụng sơ hở.”

“Đơn phương phong bế à…”

Lý Thành Long lại cau mày.

Sau đó lại truyền âm cho Tả Tiểu Đa thêm: “Tả lão đại, cái thứ mà ngươi đưa cho Dư Mạc Ngôn, nếu ngươi mang theo trong người, có thể lẻn vào trong thành Bạch Sơn không?”

Tả Tiểu Đa trầm ngâm một hồi, nói: “Ta hiểu ý của ngươi rồi, có thể thử một phen, nhưng cho dù là ta đích thân lẻn vào bên trong, nhưng vì bây giờ trong đó có quá nhiều quá nhiều cao thủ Phi Thiên, đoán chừng là nán lại không được bao lâu cũng sẽ bị phát hiện ngay thôi.”

“Chỉ cần lẻn vào được là được rồi.”

Lý Thành Long gật gật đầu, nói với Dư Mạc Ngôn: “Mạc Ngôn, trong điện thoại của ngươi có hình của chị Nhạn Nhi không?”

Dư Mạc Ngôn nói: “Hình thì chắc chắn có!”

Lý Thành Long nói: “Đưa đây cho ta.”

Sau đó Lý Thành Long cầm lấy điện thoại của Dư Mạc Ngôn, ra hiệu với Tả Tiểu Đa một cái, hai người âm thầm đi ra ngoài.

“Cần cái đó để làm gì?”

Tả Tiểu Đa có chút hiếu kỳ, dù sao thì hắn cũng không nghĩ ra Lý Thành Long đang muốn làm quỷ quái gì đây.

“Có cách rồi.”

Lý Thành Long cúi đầu, tìm trong tuyết dưới đất, cuối cùng dưới rễ một cây đại thụ, sau khi moi tuyết ra, phát hiện bên dưới có vài cọng cỏ xanh non.

Tả Tiểu Đa cũng kinh ngạc: “Tại nơi băng tuyết ngập trời như vậy, mà lại có cỏ à?”

“Thiếu hiểu biết.”

Lý Thành Long trợn mắt, nói: “Loại cỏ khô héo này, không có thuộc tính gì nhiều, thuộc tính tốt nhất là chịu hàn. Hơn nữa ở dưới lớp tuyết dày, chúng ta tưởng như rất lạnh, nhưng đối với những đám cỏ này, tương đương với việc được bao phủ bởi một lớp chăn bông, lại cách ly với lớp không khí hàn lạnh mùa đông bên ngoài.”

“Kiếm thứ này làm cái gì?” Tả Tiểu Đa rất tò mò.

Lý Thành Long nhìn qua nhìn lại, vẫn lựa chọn cách truyền âm nói: “Lão đại à, ngươi còn nhớ cái tòa động phủ mà ta lấy được trong không gian thí luyện không?”

“Nhớ chứ.”

Cơ duyên lớn đó của Lý Thành Long, Tả Tiểu Đa đương nhiên là nhớ chứ, lúc đó quá là ngưỡng mộ luôn.

Nhưng Tả Tiểu Đa lại chưa bao giờ hỏi Lý Thành Long về chuyện này.

Ai cũng có bí mật của họ, bản thân mình cũng có bí mật của mình, Lý Thành Long cũng có thể có bí mật riêng của hắn.

Cái gọi là bí mật, tốt nhất là chỉ có bản thân mình biết thôi.

“Cái tòa động phủ ấy, là phủ đệ của Anh Chiêu Yêu Soái - đại yêu Thượng Cổ, một trong thập đại Yêu Thánh dưới Yêu Hoàng …..”

Bình Luận (0)
Comment